The letters from no one-Chapter 3.

the-letters-from-no-one

The letters from no one – Những lá thư không xuất xứ

Author: J.K.Rowling

Translator: Lý Lan

Audio: Sách Nói Việt Nam

                       

 

Vụ đào thoát của con Boa Constrictor Brazin khiến cho Harry lãnh một án phạt lâu nhất từ trước đến giờ. Khi Harry được phép ra khỏi gầm cầu thang thì kỳ nghỉ hè đã bắt đầu và Dudley làm bể tanh banh cái máy quay phim mới của nó, làm tan nát cái máy bay điều khiển từ xa, và tông vô bà Figg đang chống nạng băng qua đường trong dịp nó tập cưỡi chiếc xe đạp đua lần đầu tiên, làm bà cụ té chổng kềnh.

The escape of the Brazilian boa constrictor earned Harry his longest-ever punishment. By the time he was allowed out of his cupboard again, the summer holidays had started and Dudley had already broken his new video camera, crashed his remote con- trol airplane, and, first time out on his racing bike, knocked down old Mrs. Figg as she crossed Privet Drive on her crutches.

Harry rất mừng là năm học đã chấm dứt, nhưng cũng không thể hoàn toàn thoát được băng của Dudley, tụi nó kéo đến nhà chơi mỗi ngày. Piers, Dennis, Malcolm và Gordon đều có xác thân to lớn và đầu óc bé tí, nhưng Dudley là đứa to nhất và đần nhất trong bọn, nên được làm thủ lĩnh. Cả lũ rất khoái tham gia trò thể thao thích nhất của Dudley là săn lùng Harry Potter.

Harry was glad school was over, but there was no escaping Dud- ley’s gang, who visited the house every single day. Piers, Dennis, Malcolm, and Gordon were all big and stupid, but as Dudley was the biggest and stupidest of the lot, he was the leader. The rest of them were all quite happy to join in Dudley’s favorite sport: Harry Hunting.

Đây chính là lý do mà Harry thường chuồn khỏi nhà, đi lang thang đâu đó và nghĩ vẩn vơ về chuyện kỳ nghỉ sắp hết. Nghĩ tới đó, nó thấy lóe lên một chút tia hy vọng: tháng chín tới nó sẽ vô trường cấp hai và lúc đó, lần đầu tiên trong đời, nó sẽ khỏi phải đi học chung với Dudley.

This was why Harry spent as much time as possible out of the house, wandering around and thinking about the end of the holi- days, where he could see a tiny ray of hope. When September came he would be going off to secondary school and, for the first time in his life, he wouldn’t be with Dudley.

Thằng đó đã được nhận vào trường trung học tư mà hồi xưa ông Dursley từng học, trường Smeltings, Piers cũng vô trường đó. Nhưng Harry thì ngược lại, sẽ vô trường công lập địa phương, trường Tường Đá. Dudley cho là như vậy thì đã lắm. Nó bảo Harry:

Dudley had been accepted at Uncle Vernon’s old private school, Smeltings. Piers Polkiss was go- ing there too. Harry, on the other hand, was going to Stonewall High, the local public school. Dudley thought this was very funny.

“Ở trường Tường Đá họ nhét đầu người ta vô cầu tiêu vào ngày nhập học. Mày có muốn lên lầu thực tập trước không?”

“They stuff people’s heads down the toilet the first day at Stonewall,” he told Harry. “Want to come upstairs and practice?”

“Không, cám ơn. Cái cầu tiêu thúi của mày làm sao có đủ những thứ khủng khiếp như trong cái đầu của mày – Cái đầu mày phát rồ rồi.”

“No, thanks,” said Harry. “The poor toilet’s never had anything as horrible as your head down it — it might be sick.”

Nói xong, Harry chạy biến thiệt lẹ trước khi thằng Dudley kịp thực hiện ý đồ trong cái đầu của nó.

Then he ran, before Dudley could work out what he’d said.

Một ngày vào tháng bảy, bà Dursley dắt Dudley đi Luân Đôn mua đồng phục của trường Smeltings cho nó. Harry được đem gởi cho bà Figg trông chừng. Lần này bà Figg không đến nỗi nào. Hóa ra là mấy con mèo của bà đã làm bà trượt té gãy giò, nên bây giờ bà dường như mất hết hứng với bọn mèo. Bà để cho Harry được ngồi xem truyền hình và còn cho nó một miếng bánh sôcôla có mùi vị như thể được làm từ nhiều năm trước.

One day in July, Aunt Petunia took Dudley to London to buy his Smeltings uniform, leaving Harry at Mrs. Figg’s. Mrs. Figg wasn’t as bad as usual. It turned out she’d broken her leg tripping over one of her cats, and she didn’t seem quite as fond of them as before. She let Harry watch television and gave him a bit of choco- late cake that tasted as though she’d had it for several years.

Buổi tối hôm đó, Dudley trong bộ đồng phục mới toanh oai vệ đi diễu quanh phòng khách cho ba má nó ngắm. Nam sinh trường Smeltings mặc áo khoác có đuôi màu nâu sẫm, quần chẽn (cụt tới gối) màu cam, và đội một cái nón rơm kêu là bôt-tơ. Tụi nó cũng cầm gậy có mấu, dùng để nện nhau khi thầy giáo không để mắt tới. Điều này có thể coi như một sự rèn luyện tốt cho đời chúng sau này.

That evening, Dudley paraded around the living room for the family in his brand-new uniform. Smeltings boys wore maroon tailcoats, orange knickerbockers, and flat straw hats called boaters. They also carried knobbly sticks, used for hitting each other while the teachers weren’t looking. This was supposed to be good train- ing for later life.

Ngắm nghía quý tử Dudley mặc quần chẽn mới, ông Dursley xúc động nói đây là giây phút tự hào nhất đời ông. Bà Dursley thì bật khóc và nói bà không thể tin là bé Dudley-đờ-tí-tẹo của bà đã lớn lên và đẹp trai đến thế. Còn Harry thì tự cấm mình cho nó nói ra cảm tưởng. Nó biết hai be sườn của nó dám bể vì nín cười lắm.

As he looked at Dudley in his new knickerbockers, Uncle Ver- non said gruffly that it was the proudest moment of his life. Aunt Petunia burst into tears and said she couldn’t believe it was her Ickle Dudleykins, he looked so handsome and grown-up. Harry didn’t trust himself to speak. He thought two of his ribs might already have cracked from trying not to laugh.

Sáng hôm sau, Harry vừa bước vô bếp thì ngửi thấy ngay một mùi khủng khiếp. Hình như cái mùi ấy xuất phát từ một cái chậu lớn. Nó bước tới gần để ngó một cái. Cái chậu ngập đầy một thứ gì trông như nùi giẻ ngập trong làn nước xám.

There was a horrible smell in the kitchen the next morning when Harry went in for breakfast. It seemed to be coming from a large metal tub in the sink. He went to have a look. The tub was full of what looked like dirty rags swimming in gray water.

Nó hỏi dì Petunia:

“Cái gì vậy?”

“What’s this?” he asked Aunt Petunia.

Môi dì mím lại như mọi khi Harry dám đặt ra một câu hỏi.

Her lips tightened as they always did if he dared to ask a question.

Dì nói:

“Đồng phục mới của mày.”

“Your new school uniform,” she said.

Harry nhìn vô chậu lần nữa. Nó nói:

“Ôi con đâu dè nó phải bị nhúng ướt dữ vậy.”

Harry looked in the bowl again.

“Oh,” he said, “I didn’t realize it had to be so wet.”

Dì Petunia nạt:

“Đồ ngu. Tao đang nhuộm xám đồ cũ của Dudley cho mày. Tao nhuộm xong thì trông nó cũng giống như đồ mới của những đứa khác thôi.”

“Don’t be stupid,” snapped Aunt Petunia. “I’m dyeing some of Dudley’s old things gray for you. It’ll look just like everyone else’s when I’ve finished.”

Harry rất nghi ngờ điều đó, nhưng nghĩ mình không cãi lại là tốt nhất. Nó ngồi xuống cạnh bàn ăn, cố gắng không nghĩ tới hình ảnh nó trong bộ đồ khín đó, đi đến trường Tường Đá vào ngày khai giảng niên học mới. Có lẽ trông nó sẽ giống một đứa đội lốt da voi già.

Harry seriously doubted this, but thought it best not to argue. He sat down at the table and tried not to think about how he was going to look on his first day at Stonewall High — like he was wearing bits of old elephant skin, probably.

Bộ đồng phục mới của Harry làm cho Dudley và dượng Vernon nhăn mũi ngay khi bước vô nhà bếp. Ông Dursley, như thông lệ, giở tờ báo ra đọc và Dudley thì giộng cây gậy Smeltings của nó lên bàn. Giờ đây đi đâu nó cũng kè kè cây gậy đó.

Dudley and Uncle Vernon came in, both with wrinkled noses because of the smell from Harry’s new uniform. Uncle Vernon opened his newspaper as usual and Dudley banged his Smelting stick, which he carried everywhere, on the table.

Họ nghe tiếng mở rãnh bỏ thư trên cửa và tiếng những lá thư rơi xuống thảm chùi chân ở cửa.

They heard the click of the mail slot and flop of letters on the doormat.

Ông Dursley nói đằng sau tờ báo:

“Dudley ra lấy thư đi con.”

“Get the mail, Dudley,” said Uncle Vernon from behind his pa- per.

“Kêu Harry lấy á.”

“Make Harry get it.”

“Harry, ra lấy thư.”

“Get the mail, Harry.”

“Kêu Dudley lấy á.”

“Make Dudley get it.”

“Đập cho nó một gậy Smeltings coi, Dudley.”

“Poke him with your Smelting stick, Dudley.”

Harry vọt lẹ né cây gậy Smeltings và đi ra cửa lấy thư. Có ba thứ nằm trên thảm: một bưu thiếp của em gái ông Dursley gởi, cô ấy đang ngao du ở đảo Wight, một phong bì màu nâu giống như thư đòi tiền điện nước, và – một bức thư gởi Harry.

Harry dodged the Smelting stick and went to get the mail. Three things lay on the doormat: a postcard from Uncle Vernon’s sister Marge, who was vacationing on the Isle of Wight, a brown enve- lope that looked like a bill, and — a letter for Harry.

Harry cầm lên, nhìn bức thư chòng chọc, tim nó đập bưng bưng như đang có một ban nhạc cao su khổng lồ đang chơi. Cả đời nó, từ hồi nào giờ, chưa từng có ai viết thư cho nó. Ai mà viết chứ? Nó không có bạn bè, không có bà con nào khác. Nó cũng không làm thẻ mượn sách thư viện, nên ngay cả thư đòi sách mượn quá hạn nó cũng khỏi có. Vậy mà bức thư này đây, ghi rõ ràng trên phong bì, không thể có sự nhầm lẫn nào hết:

Harry picked it up and stared at it, his heart twanging like a gi- ant elastic band. No one, ever, in his whole life, had written to him. Who would? He had no friends, no other relatives — he didn’t be- long to the library, so he’d never even got rude notes asking for books back. Yet here it was, a letter, addressed so plainly there could be no mistake:

Ông Harry Potter

Phòng xép dưới gầm cầu thang

4 Privet Drive

Mr. H. Potter

The Cupboard under the Stairs

4 Privet Drive

Little Whinging

Surrey

harry potter va hon da phu thuy

Phong bì dày và nặng, làm bằng giấy da vàng nhạt, và địa chỉ thì được viết bằng mực xanh biếc. Thư không dán tem.

The envelope was thick and heavy, made of yellowish parchment, and the address was written in emerald-green ink. There was no stamp.

Hai tay Harry run rẩy khi lật qua lá thư, thấy một dấu khằn sáp màu tím mang huy hiệu: một con sư tử, một con ó, một quân hàm và một con rắn quấn quanh mẫu tự H.

Turning the envelope over, his hand trembling, Harry saw a pur- ple wax seal bearing a coat of arms; a lion, an eagle, a badger, and a snake surrounding a large letter H.

Ông Dursley từ trong nhà bếp quát ra:

“Lẹ lên, thằng kia. Mày còn làm gì ngoài đó, kiểm tra bom thư hả?”

Ông khoái trá ra mặt về câu hài hước thú vị của mình.

“Hurry up, boy!” shouted Uncle Vernon from the kitchen. “What are you doing, checking for letter bombs?” He chuckled at his own joke.

Harry trở lại nhà bếp, vẫn đăm đăm nhìn lá thư gởi cho mình. Nó đưa ông Dursley cái thư đòi tiền nước và tấm bưu thiếp, rồi nó ngồi xuống, từ từ mở cái phong thư màu vàng.

Harry went back to the kitchen, still staring at his letter. He handed Uncle Vernon the bill and the postcard, sat down, and slowly began to open the yellow envelope.

Ông Dursley xé phong thư đựng hóa đơn, khịt mũi khinh bỉ, và liếc qua tấm bưu thiếp. Ông báo cho bà Dursley biết:

“Cô Marge bệnh. Ăn nhằm đồ dấm dớ…”

Uncle Vernon ripped open the bill, snorted in disgust, and flipped over the postcard.

“Marge’s ill,” he informed Aunt Petunia. “Ate a funny whelk . . .”

“Ba!”

Bỗng nhiên Dudley la lên.

“Dad!” said Dudley suddenly.

“Ba! Thằng Harry có cái gì kìa.”

“Dad, Harry’s got something!”

Lúc đó Harry sắp mở lá thư của nó ra, một bức thư cũng viết trên giấy da như cái phong bì. Nhưng bàn tay nải chuối sứ của ông Dursley đã chộp lấy, giật phăng lá thư.

Harry was on the point of unfolding his letter, which was written on the same heavy parchment as the envelope, when it was jerked sharply out of his hand by Uncle Vernon.

Harry la lên, cố giật lại bức thư: “Thư của con mà.”

“That’s mine!” said Harry, trying to snatch it back.

Ông Dursley nạt:

“Ai viết thư cho mày?”

Ông rũ lá thư bằng một tay và liếc đọc. Mặt ông từ đỏ chuyển sang xanh còn nhanh hơn cả đèn đường. Mà không dừng lại đó. Trong vòng vài giây, nó thành ra trắng bệch như bột.

“Who’d be writing to you?” sneered Uncle Vernon, shaking the letter open with one hand and glancing at it. His face went from red to green faster than a set of traffic lights. And it didn’t stop there. Within seconds it was the grayish white of old porridge.

Ông lắp bắp:

“Pờ… pờ… Petunia…”

“P-P-Petunia!” he gasped.

Ông đang gọi tên vợ. Dudley cố giành lá thư, nhưng ông Dursley đã giơ nó cao quá tầm với của con trai. Bà Dursley lấy được thư, tò mò đọc dòng đầu tiên. Bà suýt té xỉu. Bà ôm ngực mình thở hổn hển:

“Anh Vernon ơi. Trời đất ơi – Anh Vernon ơi.”

Dudley tried to grab the letter to read it, but Uncle Vernon held it high out of his reach. Aunt Petunia took it curiously and read the first line. For a moment it looked as though she might faint. She clutched her throat and made a choking noise.

“Vernon! Oh my goodness — Vernon!”

Họ trợn mắt nhìn nhau, dường như quên béng rằng Dudley và Harry vẫn đang ngồi ở đó. Dudley đâu có chịu bị coi thường như vậy. Nó gõ đầu ba nó bằng cây Smeltings, và la lớn: “Con muốn đọc lá thư đó.”

They stared at each other, seeming to have forgotten that Harry and Dudley were still in the room. Dudley wasn’t used to being ig- nored. He gave his father a sharp tap on the head with his Smelting stick. “I want to read that letter,” he said loudly.

Harry tức tối kêu lên:

“Con muốn đọc lá thư đó, bởi vì đó là thư gởi cho con.”

“I want to read it,” said Harry furiously, “as it’s mine.”

Ông Dursley nhét lá thư trở vô phong bì và càu nhàu:

“Hai đứa bây đi ra ngoài hết.”

“Get out, both of you,” croaked Uncle Vernon, stuffing the let- ter back inside its envelope.

Harry không chịu động đậy. Nó hét:

“TRẢ BỨC THƯ CHO CON.”

Harry didn’t move.

“I WANT MY LETTER!” he shouted.

Dudley cũng hét:

“Cho con coi bức thứ đó.”

“Let me see it!” demanded Dudley.

Ông Dursley gầm lên:

“ĐI RA!”

Ông túm cổ cả hai đứa quẳng ra ngoài hành lang, đóng sầm cánh cửa nhà bếp.

“OUT!” roared Uncle Vernon, and he took both Harry and Dudley by the scruffs of their necks and threw them into the hall, slamming the kitchen door behind them.

Dudley và Harry lập tức tranh nhau một cách lặng lẽ nhưng đầy tức tối để giành lỗ khóa mà kề tai vô nghe lén. Dudley thắng cho nên Harry đành nằm ẹp bụng dưới sàn để dỏng tai nghe qua khe cửa. Cặp kiếng gãy của nó còn lòng thòng bên tai sau vụ đánh nhau vừa rồi với Dudley.

Harry and Dudley promptly had a furious but silent fight over who would listen at the keyhole; Dudley won, so Harry, his glasses dangling from one ear, lay flat on his stomach to listen at the crack between door and floor.

Bên trong nhà bếp, giọng của bà Dursley run run:

“Anh Vernon coi cái địa chỉ kìa – Làm sao mà họ biết cả chỗ thằng nhỏ ngủ kia chứ? Anh có thấy họ đang rình mò căn nhà mình không?”

“Vernon,” Aunt Petunia was saying in a quivering voice, “look at the address — how could they possibly know where he sleeps? You don’t think they’re watching the house?”

Ông Dursley lẩm bẩm, hoang mang:

“Rình mò… do thám…, không chừng đang theo dõi chúng ta.”

“Watching — spying — might be following us,” muttered Un- cle Vernon wildly.

“Nhưng mình làm sao đây anh Vernon? Mình có trả lời thư không? Anh hãy viết cho họ là mình không muốn…”

“But what should we do, Vernon? Should we write back? Tell them we don’t want —”

Qua khe cửa, Harry có thể nhìn thấy gót giầy đen của ông Dursley đi qua đi lại trên sàn nhà bếp.

Harry could see Uncle Vernon’s shiny black shoes pacing up and down the kitchen.

Cuối cùng ông nói:

“Không. Ta cứ kệ xác. Nếu họ không nhận được thư trả lời thì… Ừ, tốt nhất là đừng thèm trả lời, đừng làm gì cả…”

“No,” he said finally. “No, we’ll ignore it. If they don’t get an an- swer. . . . Yes, that’s best . . . we won’t do anything. ”

“Nhưng…”

“But —”

“Petunia, anh không muốn có một… trong nhà này. Chẳng phải là chúng ta đã thề là cấm cửa cái đồ điên khùng nguy hiểm đó khi chúng ta nhận nuôi nó hay sao?”

“I’m not having one in the house, Petunia! Didn’t we swear when we took him in we’d stamp out that dangerous nonsense?”

Chiều hôm đó, ông Dursley đã làm một việc mà từ hồi nào giờ đố ông thèm làm: ông chui xuống gầm cầu thang gặp Harry.

That evening when he got back from work, Uncle Vernon did something he’d never done before; he visited Harry in his cup- board.

Vừa thấy ông Dursley thò đầu vô, Harry hỏi ngay:

“Thư của con đâu? Ai viết cho con vậy?”

Where’s my letter?” said Harry, the moment Uncle Vernon had squeezed through the door. “Who’s writing to me?”

Ông Dursley nói cộc lốc:

“Không ai viết. Nhầm địa chỉ. Ta đốt rồi.”

“No one. It was addressed to you by mistake,” said Uncle Ver- non shortly. “I have burned it.”

Harry tức tối nói:

“Đâu có nhầm. Nó ghi rõ ràng phòng xép dưới gầm cầu thang mà.”

“It was not a mistake,” said Harry angrily, “it had my cupboard on it.”

“IM!”

Ông Dursley quát, khiến mấy con nhện hết hồn té từ trên trần xuống. Ông hít vài hơi thở sâu rồi ép mình nhe răng cười, một nụ cười hết sức đau khổ.

“SILENCE!” yelled Uncle Vernon, and a couple of spiders fell from the ceiling. He took a few deep breaths and then forced his face into a smile, which looked quite painful.

“Ờ, phải rồi Harry à, cái phòng xép dưới gầm cầu thang này ấy mà. Dì con và dượng đã suy nghĩ rồi… con bây giờ đã hơi lớn so với nó… dì dượng thấy cũng được nếu con dọn lên phòng ngủ phụ của Dudley.”

“Er — yes, Harry — about this cupboard. Your aunt and I have been thinking . . . you’re really getting a bit big for it . . . we think it might be nice if you moved into Dudley’s second bed- room.”

“Vì sao vậy?”

“Why?” said Harry.

Ông Dursley quạu:

“Cấm hỏi. Gom đồ đạc lên lầu ngay.”

“Don’t ask questions!” snapped his uncle. “Take this stuff up- stairs, now.”

Ngôi nhà Dursley có bốn phòng: một phòng cho ông bà Dursley, một phòng dành cho khách (thường thường là cô Marge, em gái ông Dursley), một phòng để cho Dudley ngủ, và một phòng để cho Dudley cất tất cả đám đồ chơi mà nó không chất hết được trong phòng ngủ của nó.

The Dursleys’ house had four bedrooms: one for Uncle Vernon and Aunt Petunia, one for visitors (usually Uncle Vernon’s sister, Marge), one where Dudley slept, and one where Dudley kept all the toys and things that wouldn’t fit into his first bedroom.

Đồ đạc của Harry thì chỉ cần ôm gọn lên lầu một hiệp là xong. Nó ngồi trên giường, trong một căn phòng ngủ thực sự và chăm chú nhìn quanh. Hầu như món gì cũng sứt càng gãy gọng. Cái máy quay phim mới sắm chưa đầy tháng nằm chỏng chơ trên cái xe tăng mà Dudley có lần cán trúng con chó của nhà hàng xóm. Trong một góc phòng là cái máy truyền hình thứ nhất của Dudley. Nó đã đá lủng màn hình khi chương trình nó khoái nhất ngưng chiếu. Có một cái chuồng chim, có lần nhốt một con két mà Dudley đã đem vô trường đổi lấy cây súng hơi. Cây súng đó bây giờ vắt vẻo trên kệ và cong vẹo vì bị Dudley ngồi đè lên. Trên kệ đầy sách, và đó là thứ duy nhất trong phòng có vẻ như chưa từng bị đụng tới.

It only took Harry one trip upstairs to move everything he owned from the cupboard to this room. He sat down on the bed and stared around him. Nearly everything in here was broken. The month-old video camera was lying on top of a small, working tank Dudley had once driven over the next door neighbor’s dog; in the corner was Dudley’s first-ever television set, which he’d put his foot through when his favorite program had been canceled; there was a large birdcage, which had once held a parrot that Dudley had swapped at school for a real air rifle, which was up on a shelf with the end all bent because Dudley had sat on it. Other shelves were full of books. They were the only things in the room that looked as though they’d never been touched.

Phía tầng dưới vọng lên tiếng của Dudley đang vặc mẹ nó:

“Con không muốn nó ở đó… con cần cái phòng đó… đuổi nó ra đi…”

From downstairs came the sound of Dudley bawling at his mother, “I don’t want him in there . . . I need that room . . . make him get out. ”

Harry thở ra và duỗi người nằm dài trên giường. Ngày hôm qua nó sẵn sàng đánh đổi bất cứ thứ gì để được ở trong căn phòng này. Hôm nay nó thà ở lại dưới gầm cầu thang với lá thư của nó, còn hơn được ở trên này mà không có lá thư.

Harry sighed and stretched out on the bed. Yesterday he’d have given anything to be up here. Today he’d rather be back in his cup- board with that letter than up here without it.

Vào bữa ăn sáng hôm sau, mọi người hơi yên lặng. Dudley còn bị sốc. Nó đã gào khóc, đã phang cha nó mấy gậy Smeltings, đã giả bệnh, đá cho mẹ nó mấy phát, liệng con rùa của nó qua nóc nhà kính, mà vẫn không đòi lại được căn phòng. Harry đang nghĩ đến giờ phút này ngày hôm qua và cay đắng tiếc là lúc đó đã không mở lá thư khi còn ở trong hành lang. Dì và dượng nó vẫn còn đưa mắt nhìn nhau đầy uẩn tình…

Next morning at breakfast, everyone was rather quiet. Dudley was in shock. He’d screamed, whacked his father with his Smelting stick, been sick on purpose, kicked his mother, and thrown his tor- toise through the greenhouse roof, and he still didn’t have his room back. Harry was thinking about this time yesterday and bitterly wishing he’d opened the letter in the hall. Uncle Vernon and Aunt Petunia kept looking at each other darkly.

Lại có thư đến, ông Dursley bảo Dudley ra lấy. Ông đang cố tỏ ra tử tế với Harry. Họ nghe tiếng Dudley khua cây gậy Smeltings ầm ĩ trong hành lang. Rồi họ nghe tiếng nó la toáng lên:

“Lại một thư khác nữa nè: Ông Harry Potter, phòng ngủ nhỏ nhất, số 4 Privet Drive.

When the mail arrived, Uncle Vernon, who seemed to be trying to be nice to Harry, made Dudley go and get it. They heard him banging things with his Smelting stick all the way down the hall. Then he shouted, “There’s another one! ‘Mr. H. Potter, The Small- est Bedroom, 4 Privet Drive —’ ”

Ông Dursley thốt kêu một tiếng uất nghẹn, nhảy ra khỏi ghế, chạy ra hành lang, có Harry bám sát gót. Ông Dursley phải vật thằng Dudley xuống đất mới giành được lá thư một cách vô cùng khó nhọc, bởi vì Harry cũng đeo cứng cổ ông phía lưng để giành cho được lá thư của nó. Sau một phút vật lộn tay ba, nó cũng bị chọc cho vài gậy Smeltings, ông Dursley cuối cùng đứng thẳng lên được, hớp lấy không khi mà thở, tay nắm chặt lá thư của Harry.

With a strangled cry, Uncle Vernon leapt from his seat and ran down the hall, Harry right behind him. Uncle Vernon had to wres- tle Dudley to the ground to get the letter from him, which was made difficult by the fact that Harry had grabbed Uncle Vernon around the neck from behind. After a minute of confused fighting, in which everyone got hit a lot by the Smelting stick, Uncle Vernon straightened up, gasping for breath, with Harry’s letter clutched in his hand.

harry potter và hòn đá phù thủy

Ông thở khò khè bảo Harry:

“Cút về gầm cầu thang – À, ý dượng nói là về phòng ngủ của con. Còn Dudley, đi… đi chỗ khác chơi.”

“Go to your cupboard — I mean, your bedroom,” he wheezed at Harry. “Dudley — go — just go.”

Harry đi loanh quanh trong căn phòng mới của nó. Có ai đó cũng đã biết là nó đã dọn từ phòng xép dưới gầm cầu thang lên căn phòng này và dường như người ấy cũng biết nó đã không nhận được lá thư. Chắc chắn là họ sẽ quyết gửi lại bức thư đó. Lần tới nhất định Harry sẽ nhận được. Nó nghĩ ra một kế hoạch.

Harry walked round and round his new room. Someone knew he had moved out of his cupboard and they seemed to know he hadn’t received his first letter. Surely that meant they’d try again? And this time he’d make sure they didn’t fail. He had a plan.

Cái đồng hồ báo thức cũ kỹ hỏng hóc nhiều phen reo lên vào lúc 6 giờ sáng hôm sau. Harry ngắt chuông ngay rồi lặng lẽ mặc quần áo vào. Nó cố gắng không làm cho gia đình Dursley thức giấc. Nó len lén xuống cầu thang, không bật ngọn đèn nào.

The repaired alarm clock rang at six o’clock the next morning. Harry turned it off quickly and dressed silently. He mustn’t wake the Dursleys. He stole downstairs without turning on any of the lights.

Nó tính đi ra góc đường Privet Drive đứng chờ ông phát thư. Nhưng trong khi đang lò dò trong bóng tối của hành lang ra cửa, nó dẫm phải một cái gì vừa mềm mềm vừa cứng cứng và nghe tiếng rú:

“Á Á Á Á Á A A A A !!!”

He was going to wait for the postman on the corner of Privet Drive and get the letters for number four first. His heart hammered as he crept across the dark hall toward the front door —

“AAAAARRRGH!”

Harry nhảy bắn lên không trung. Cái đống bùng nhùng chắn ngang cửa đó là một thứ gì còn sống!

Harry leapt into the air; he’d trodden on something big and squashy on the doormat — something alive!

Nhờ ánh đèn từ trên lầu rọi xuống, Harry kinh hoàng nhận ra giữa đống bùng nhùng ấy là gương mặt dượng Vernon. Ông Dursley đã nằm ngay tại cửa ra vào và ngủ trong một cái túi ngủ suốt đêm qua, hiển nhiên là để ngăn Harry thực hiện chính cái điều mà nó mưu toan làm. Ông quát tháo Harry chừng nửa giờ rồi bảo nó vô nhà bếp pha trà.

Lights clicked on upstairs and to his horror Harry realized that the big, squashy something had been his uncle’s face. Uncle Vernon had been lying at the foot of the front door in a sleeping bag, clearly making sure that Harry didn’t do exactly what he’d been try- ing to do. He shouted at Harry for about half an hour and then  told him to go and make a cup of tea.

Harry khốn khổ lê bước vô nhà bếp và khi nó quay trở ra thì thư từ đã đến, nằm ngay trên đùi của ông Dursley. Harry có thể nhìn thấy ba bức thư có ghi địa chỉ bằng mực xanh biếc.

Harry shuffled miserably off into the kitchen and by the time he got back, the mail had arrived, right into Uncle Vernon’s lap. Harry could see three letters ad- dressed in green ink.

Nó vừa mới nói:

 “Con muốn…”

…thì ông Dursley đã xé mấy lá thư thành trăm mảnh vụn ngay trước mặt nó.

“I want —” he began, but Uncle Vernon was tearing the letters into pieces before his eyes.

Ông không thèm đi làm ngày hôm đó. Ông ở nhà để đóng bít cái rãnh bỏ thư trên cánh cửa. Ông giải thích cho vợ:

“Em hiểu không? Họ mà không đưa thư được nữa thì họ phải bỏ cuộc thôi.”

Uncle Vernon didn’t go to work that day. He stayed at home and nailed up the mail slot. “See,” he explained to Aunt Petunia through a mouthful of nails, “if they can’t deliver them they’ll just give up.”

Bà Dursley tán thành:

“Em chắc là thành công, anh Vernon à.”

“I’m not sure that’ll work, Vernon.”

Vừa đóng một cây đinh, vừa ngoạm miếng bánh trái cây mà bà Dursley mới đem ra, ông Dursley vừa nói:

“Ôi, đầu óc của bọn đó kỳ quái lắm, chứ không như đầu óc của chúng ta đâu.”

“Oh, these peoples minds work in strange ways, Petunia, they’re not like you and me,” said Uncle Vernon, trying to knock in a nail with the piece of fruitcake Aunt Petunia had just brought him.

Vào ngày thứ sáu, có tới một tá thư được gửi đến cho Harry. Bởi vì thư không thể bỏ qua rãnh thư trên cửa nên chúng được chuồi vô qua kẽ hở dưới cánh cửa, hai bên hông cửa, và vài lá thư còn được thảy qua cửa sổ nhỏ trong phòng tắm ở tầng trệt.

On Friday, no less than twelve letters arrived for Harry. As they couldn’t go through the mail slot they had been pushed under the door, slotted through the sides, and a few even forced through the small window in the downstairs bathroom.

Ông Dursley lại ở nhà một ngày nữa. Sau khi đốt hết các lá thư, ông lấy búa và đinh đóng bít tất cả mọi khe hở vết nứt quanh căn nhà, kể cả cửa trước và cửa sau, để không cho ai đi ra hết. Ông vừa làm vừa ngâm nga bài “Nhón gót qua vườn bông tu-lip”, và hễ nghe có tiếng động nhỏ nào ông cũng nhảy dựng lên.

Uncle Vernon stayed at home again. After burning all the letters, he got out a hammer and nails and boarded up the cracks around the front and back doors so no one could go out. He hummed “Tiptoe Through the Tulips” as he worked, and jumped at small noises.

Đến thứ bảy thì sự việc bắt đầu vụt ra ngoài tầm tay của ông. Hai mươi bốn lá thư gửi cho Harry được cuộn lại và giấu lẫn trong hai tá trứng mà người giao hàng hết sức bối rối chuyền qua cửa sổ phòng khách cho bà Dursley.

On Saturday, things began to get out of hand. Twenty-four letters to Harry found their way into the house, rolled up and hidden in- side each of the two dozen eggs that their very confused milkman had handed Aunt Petunia through the living room window.

Ông Dursley điên cuồng gọi điện thoại đến sở bưu điện và tiệm bán trứng để kiếm cho ra thủ phạm, hay kiếm cho ra người nào đó để phàn nàn khiếu nại. Bà Dursley thì băm vụn những lá thư trong cái máy nghiền thức ăn của bà.

While Uncle Vernon made furious telephone calls to the post office and the dairy trying to find someone to complain to, Aunt Petunia shredded the letters in her food processor.

Dudley ngạc nhiên hỏi Harry:

“Ai trên thế gian này lại muốn liên lạc với mày đến như vậy?”

“Who on earth wants to talk to you this badly?” Dudley asked Harry in amazement.

Sáng chủ nhật, ông Dursley ngồi vô bàn ăn sáng, trông mỏi mệt và hơi bệnh, nhưng lại vui mừng.

On Sunday morning, Uncle Vernon sat down at the breakfast table looking tired and rather ill, but happy.

Ông phấn khởi nói với vợ con khi quẹt mứt lên tờ báo:

“Bữa nay không phát thư. Khỏi lo về mấy lá thư chết tiệt đó.”

“No post on Sundays,” he reminded them cheerfully as he

spread marmalade on his newspapers, “no damn letters today —”

Nhưng ông chưa dứt câu thì có cái gì đó rớt từ trên ống khói xuống lò sưởi, dội lên và văng bắn vô gáy ông. Kế đến là ba bốn chục lá thư tuôn ào ào theo ống khói xuống như những viên đạn bắn rào rào. Cả nhà Dursley hoảng hồn kiếm chỗ núp. Harry nhảy phóc lên cố bắt cho được một lá thư.

Something came whizzing down the kitchen chimney as he spoke and caught him sharply on the back of the head. Next moment, thirty or forty letters came pelting out of the fireplace like bullets. The Dursleys ducked, but Harry leapt into the air trying to catch one —

 Nhưng ông Dursley đã túm lấy cổ tay nó và lẳng nó ra hành lang.

“RA! CÚT RA!”

“Out! OUT!”

Uncle Vernon seized Harry around the waist and threw him into the hall.

Bà Dursley và quý tử Dudley cũng tay che đầu, tay bưng mặt chạy ra ngoài. Ông Dursley đóng sầm cửa lại. Ở bên ngoài vẫn còn nghe tiếng những lá thư đổ xuống rào rào, dội xuống sàn, văng vô tường.

When Aunt Petunia and Dudley had run out with their arms over their faces, Uncle Vernon slammed the door shut. They could hear the letters still streaming into the room, bouncing off the walls and floor.

Ông Dursley cố gắng giữ giọng bình tĩnh trong lúc phủi những mảnh tro bám bộ ria mép của ông.

“Kệ xác nó. Tất cả mọi người mau chuẩn bị trong năm phút để ra đi. Chúng ta sẽ đi khỏi nơi đây. Chỉ gói ghém quần áo thôi, không nói năng gì hết.”

“That does it,” said Uncle Vernon, trying to speak calmly but pulling great tufts out of his mustache at the same time. “I want you all back here in five minutes ready to leave. We’re going away. Just pack some clothes. No arguments!”

Trông mặt ông lúc ấy hung tợn cực kỳ với một nửa bộ ria mép đã biến mất, nên không ai dám hé răng nói nửa lời. Mười phút sau, họ lách qua cánh cửa đã bị đóng nẹp để chui vào trong xe hơi, lái thật nhanh ra xa lộ. Dudley đang thút thít khóc trên băng ghế sau; chẳng là cha nó đã đụng phải đầu nó khi ông vứt bỏ những truyền hình, máy tính, đầu video mà nó ráng nhét vô cái túi đựng đồ thể thao của nó.

He looked so dangerous with half his mustache missing that no one dared argue. Ten minutes later they had wrenched their way through the boarded-up doors and were in the car, speeding toward the highway. Dudley was sniffling in the back seat; his father had hit him round the head for holding them up while he tried to pack his television, VCR, and computer in his sports bag.

Họ lái xe. Và cứ lái xe. Ngay cả bà Dursley cũng không dám hỏi là họ đang đi đâu. Thỉnh thoảng ông quẹo bất tử và chạy ngược hướng đang chạy một lúc.

They drove. And they drove. Even Aunt Petunia didn’t dare ask where they were going. Every now and then Uncle Vernon would take a sharp turn and drive in the opposite direction for a while.

Mỗi lần làm vậy ông lại lầm bầm:

“Quẳng hết… quẳng hết…”

“Shake ’em off . . . shake ’em off,” he would mutter whenever he did this.

Họ không ngừng để ăn hay uống suốt cả ngày. Đêm xuống, Dudley rống lên. Trong đời nó chưa từng trải qua ngày nào thê thảm như thế. Vừa đói, vừa bỏ lỡ năm chương trình truyền hình mà nó khoái nhất, và cả ngày nay nó vẫn chưa làm nổ tung được địch thủ nào trong trò chơi trên máy của mình.

They didn’t stop to eat or drink all day. By nightfall Dudley was howling. He’d never had such a bad day in his life. He was hungry, he’d missed five television programs he’d wanted to see, and he’d never gone so long without blowing up an alien on his computer.

Cuối cùng ông Dursley ngừng xe lại trước một khách sạn âm u ở ngoại ô một thành phố lớn. Dudley và Harry ở chung một phòng có giường đôi và những tấm vải trải giường ẩm mốc. Chẳng mấy chốc Dudley đã ngáy o o, nhưng Harry thì cứ trăn trở, ngồi trên bệ cửa sổ đăm đăm nhìn xuống những ánh đèn xe cộ chạy dưới đường.

Uncle Vernon stopped at last outside a gloomy-looking hotel on the outskirts of a big city. Dudley and Harry shared a room with twin beds and damp, musty sheets. Dudley snored but Harry stayed awake, sitting on the windowsill, staring down at the lights of passing cars and wondering. . . .

Hôm sau họ ăn bánh bắp, cà chua đóng hộp và bánh mì nướng vào bữa điểm tâm. Họ vừa ăn xong thì người chủ khách sạn đi tới bàn nói:

They ate stale cornflakes and cold tinned tomatoes on toast for breakfast the next day. They had just finished when the owner of the hotel came over to their table.

“Xin lỗi không biết có ông Harry Potter ở đây không? Tôi nhận được hàng trăm lá thư như thế này ở quầy tiếp tân.”

“ ’Scuse me, but is one of you Mr. H. Potter? Only I got about an ’undred of these at the front desk.”

Bà giơ cao một lá thư để cho mọi người đọc được địa chỉ ghi bằng mực xanh biếc:

She held up a letter so they could read the green ink address:

 

Ông Harry Potter

Phòng 17

Khách sạn Cảnh đường sắt

Xứ Cokeworth

Mr. H. Potter

Room 17

Railview Hotel

  Cokeworth

 

Harry giơ tay chụp lá thư nhưng bị ông Dursley đánh bạt bàn tay nó đi. Bà chủ khách sạn trợn mắt ngó.

Harry made a grab for the letter but Uncle Vernon knocked his hand out of the way. The woman stared.

Ông Dursley nhanh chóng đứng dậy đi theo bà chủ khách sạn:

“Tôi sẽ đi nhận hết thư.”

“I’ll take them,” said Uncle Vernon, standing up quickly and fol- lowing her from the dining room.

Nhiều giờ sau, bà Dursley khép nép thỏ thẻ với chồng:

“Anh yêu, mình về nhà mình chẳng hơn sao?”

Nhưng ông Dursley chẳng có vẻ gì là nghe bà vợ nói. Chính xác là ông tìm kiếm cái gì thì không ai biết. Ông cứ lái xe vô tuốt giữa rừng, rồi lái ra, rồi lại chạy tiếp. Cứ như vậy, họ băng qua ruộng đang cày, tới giữa cây cầu bỏ không, và lên tuốt trên tầng cao nhất của bãi đậu xe nhiều tầng.

“Wouldn’t it be better just to go home, dear?” Aunt Petunia suggested timidly, hours later, but Uncle Vernon didn’t seem to hear her. Exactly what he was looking for, none of them knew. He drove them into the middle of a forest, got out, looked around, shook his head, got back in the car, and off they went again. The same thing happened in the middle of a plowed field, halfway across a suspension bridge, and at the top of a multilevel parking garage.

Xế trưa hôm đó, Dudley hỏi mẹ:

“Ba điên rồi, phải không má?”

Ông Dursley đã đậu chiếc xe gần bờ biển, khóa xe nhốt mọi người bên trong rồi biến mất.

“Daddy’s gone mad, hasn’t he?” Dudley asked Aunt Petunia dully late that afternoon. Uncle Vernon had parked at the coast, locked them all inside the car, and disappeared.

Trời bắt đầu mưa. Những giọt mưa to rơi lộp độp xuống nóc xe. Dudley sụt sịt khóc.

It started to rain. Great drops beat on the roof of the car. Dud- ley sniveled.

Nó tỉ tê với mẹ:

“Thứ hai rồi. Tối nay ti-vi chiếu chương trình Humberto vĩ đại. Con muốn ngừng ở đâu mà có một cái ti-vi.”

“It’s Monday,” he told his mother. “The Great Humberto’s on tonight. I want to stay somewhere with a television.”

Thứ hai, Harry sực nhớ ra. Có thể dựa vào Dudley với các chương trình truyền hình của nó mà biết chính xác các ngày trong tuần. Nếu đúng hôm nay là thứ hai thì ngày mai – thứ ba, là sinh nhật thứ mười một tuổi của Harry. Đành rằng sinh nhật của Harry thì chẳng xôm tụ gì – năm ngoái, gia đình Dursley cho nó một cái móc treo áo khoác và một đôi vớ cũ của ông Dursley. Cho dù vậy thì không phải ngày nào cũng là sinh nhật thứ mười một tuổi của mình.

Monday. This reminded Harry of something. If it was Mon- day — and you could usually count on Dudley to know the days of the week, because of television — then tomorrow, Tuesday, was Harry’s eleventh birthday. Of course, his birthdays were never ex- actly fun — last year, the Dursleys had given him a coat hanger and a pair of Uncle Vernon’s old socks. Still, you weren’t eleven every day.

Ông Dursley đã trở lại với một nụ cười trên môi. Ông cầm theo một cái gói gì dài dài, không thèm trả lời với vợ là ông đã mua cái gì. Ông nói:

“Kiếm ra chỗ hoàn hảo rồi. Nào mọi người ra đây.”

Uncle Vernon was back and he was smiling. He was also carry- ing a long, thin package and didn’t answer Aunt Petunia when she asked what he’d bought.

“Found the perfect place!” he said. “Come on! Everyone out!”

Bên ngoài xe trời rất lạnh. Ông Dursley chỉ cho mọi người xem một cái giống như một tảng đá lớn ở ngoài biển khơi. Nhô trên mỏm đá là một cái lều con thảm hại nhất mà người ta có thể tưởng tượng ra. Điều chắc chắn là ở đó không có ti-vi.

It was very cold outside the car. Uncle Vernon was pointing at what looked like a large rock way out at sea. Perched on top of the rock was the most miserable little shack you could imagine. One thing was certain, there was no television in there.

Ông Dursley xoa hai bàn tay với nhau phấn khởi nói:

“Dự báo có bão đêm nay. Và ông đây đã tử tế đồng ý cho chúng ta mượn chiếc xuồng.”

“Storm forecast for tonight!” said Uncle Vernon gleefully, clap- ping his hands together. “And this gentleman’s kindly agreed to lend us his boat!”

Một lão già không răng đang lừng lững tiến tới gần họ với nụ cười hết sức quỷ quyệt. Lão giơ tay chỉ một chiếc xuồng cũ kỹ đang bập bềnh trên làn sóng nước xám bạc phía dưới kia.

A toothless old man came ambling up to them, pointing, with a rather wicked grin, at an old rowboat bobbing in the iron-gray water below them.

Ông Dursley ra lệnh:

“Tất cả mọi người lên xuồng! Ta đã mua ít đồ ăn rồi.”

“I’ve already got us some rations,” said Uncle Vernon, “so all aboard!”

Trên xuồng lạnh cóng người. Làn nước biển buốt giá văng tóe lên mình họ hiệp lực với làn nước mưa lạnh tê trên trời đổ xuống làm cho ai nấy ngồi rụt cổ co ro. Thế mà vẫn bị những cơn gió quất vào mặt rát cả da. Sau một thời gian tưởng như dài mấy tiếng đồng hồ, xuồng có vẻ đến được mỏm đá. Ông Dursley vừa loạng choạng chụp ếch vừa trượt pa-te dẫn cả đám vô căn chòi tồi tàn duy nhất trên đảo.

It was freezing in the boat. Icy sea spray and rain crept down their necks and a chilly wind whipped their faces. After what seemed like hours they reached the rock, where Uncle Vernon, slip- ping and sliding, led the way to the broken-down house.

Bên trong chòi thật là khủng khiếp: nồng nặc mùi rong biển, và gió thì gào thét luồn qua những chỗ hở trên vách ván, bếp lửa ẩm ướt và trống trơ. Cái chòi được chia làm hai gian.

The inside was horrible; it smelled strongly of seaweed, the wind whistled through the gaps in the wooden walls, and the fireplace was damp and empty. There were only two rooms.

Đồ ăn mà ông Dursley đem theo chỉ là một túi khoai tây chiên cho mỗi người và bốn trái chuối. Ông cố nhóm lửa lò sưởi bằng mấy cái bao đựng khoai tây chiên, nhưng mấy cái bao rỗng này chỉ co rúm lại và bốc khói mù mịt.

Uncle Vernon’s rations turned out to be a bag of chips each and four bananas. He tried to start a fire but the empty chip bags just smoked and shriveled up.

Dù vậy ông Dursley vẫn xoa tay phấn khởi:

“Bây giờ thì đừng hòng thư với từ nữa.”

“Could do with some of those letters now, eh?” he said cheer- fully.

Ông đang trong trạng thái phấn chấn. Rõ ràng là ông tin tưởng tuyệt đối là chớ hòng có người nào đến được nơi đây trong giông bão như vầy để mà đưa thư. Harry cũng thấy vậy, dù trong lòng chẳng vui chút nào với điều đó.

He was in a very good mood. Obviously he thought nobody stood a chance of reaching them here in a storm to deliver mail. Harry privately agreed, though the thought didn’t cheer him up at all.

Khi đêm xuống, cơn bão được dự báo trước nổi lên hung tợn quanh họ. Những ngọn sóng cao quất ầm ầm vào vách chòi và cơn gió điên gầm gào xô những cánh cửa sổ run lên bần bật.

As night fell, the promised storm blew up around them. Spray from the high waves splattered the walls of the hut and a fierce wind rattled the filthy windows.

Bà Dursley kiếm được một cái chăn mốc trong gian phòng bên, trải lên cái ghế dài bị mối gặm để giả làm cái giường cho Dudley ngủ tạm. Bà và ông Dursley thì ngủ trên cái giường ọp ẹp ở phòng bên. Còn Harry thì bị bỏ mặc xác. Nó tự kiếm chỗ nào êm nhất trên sàn nhà, nằm cuộn mình như con tôm khô dưới một mớ giẻ vụn coi như là mền.

Aunt Petunia found a few moldy blankets in the second room and made up a bed for Dudley on the moth-eaten sofa. She and Uncle Vernon went off to the lumpy bed next door, and Harry was left to find the softest bit of floor he could and to curl up under the thinnest, most ragged blanket.

Cơn bão càng lúc càng điên cuồng dữ dội khi đêm khuya dần. Harry không thể nào ngủ được. Nó cứ trăn qua trở lại, ráng tìm một thế nằm dễ chịu hơn để vỗ về cái bao tử rỗng đang đánh trống trong bụng. Trong khi đó Dudley ngáy như thể đang hòa ca với tiếng gió rú và tiếng sấm rền ngoài trời. Cánh tay của nó buông thõng bên cạnh ghế dài, những con số dạ quang trên đồng hồ đeo tay của Dudley cho biết còn mười phút nữa thì đến nửa đêm và Harry sẽ tròn mười một tuổi.

The storm raged more and more ferociously as the night went on. Harry couldn’t sleep. He shivered and turned over, trying to get comfortable, his stomach rumbling with hunger. Dudley’s snores were drowned by the low rolls of thunder that started near mid- night. The lighted dial of Dudley’s watch, which was dangling over the edge of the sofa on his fat wrist, told Harry he’d be eleven in ten minutes’ time.

Harry nằm dài chờ đợi sinh nhật của mình đang nhích tới, băn khoăn không biết ông bà Dursley có nhớ sinh nhật của nó không, rồi thắc mắc không biết bây giờ người viết thư cho nó đang ở đâu.

He lay and watched his birthday tick nearer, won- dering if the Dursleys would remember at all, wondering where the letter writer was now.

Năm phút trôi qua. Harry nghe như có một tiếng “rắc” bên ngoài. Nó mong sao mái chòi không sập xuống, mặc dù mái nhà mà sập xuống đắp lên mình nó thì chắc sẽ ấm hơn. Còn bốn phút nữa là tới sinh nhật Harry. Có thể khi cả bọn được trở về thì ngôi nhà ở số 4 Privet Drive đầy ắp những lá thư, biết đâu Harry sẽ tìm cách chôm được một lá.

Five minutes to go. Harry heard something creak outside. He hoped the roof wasn’t going to fall in, although he might be warmer if it did. Four minutes to go. Maybe the house in Privet Drive would be so full of letters when they got back that he’d be able to steal one somehow.

Còn ba phút nữa. Không biết có phải biển đang vả vào mỏm đá ầm ầm ngoài kia? Và (còn hai phút nữa) cái tiếng ken két buồn cười ấy là cái gì? Hay là hòn đảo con này đang bị sóng đánh bể vụn chìm xuống biển?

Three minutes to go. Was that the sea, slapping hard on the rock like that? And (two minutes to go) what was that funny crunching noise? Was the rock crumbling into the sea?

Còn một phút nữa và Harry sẽ mười một tuổi. Ba mươi giây… hai mươi giây… mười… chín… Hay là nó đánh thức Dudley, chỉ để chọc tức nó chơi. Ba giây… hai… một…

One minute to go and he’d be eleven. Thirty seconds . . . twenty . . . ten . ..nine — maybe he’d wake Dudley up, just to annoy him — three . . . two . . . one . . .

BÙM!!!

Cả cái chòi bị chấn động run lên và Harry ngồi bật dậy, đăm đăm nhìn ra cửa. Có ai đó ở bên ngoài đang đập cửa đòi vào.

BOOM.

The whole shack shivered and Harry sat bolt upright, staring at the door. Someone was outside, knocking to come in.

Chapter 1                                                                                                Chapter 2

🙏 Loving the content – Support me with a Coffee or a Cupcake

support comicqueen312.com

Paypal: https://www.paypal.com/paypalme/comicqueen?country.x=VN&locale.x=en_US

Leave a Reply