The keeper of the keys-Chapter 4. Do you love Hagrid?

the keeper of the keys

The keeper of the keys – Người giữ khóa

Author: J.K.Rowling

Translator: Lý Lan

Audio: Sách Nói Việt Nam

                       

BÙM BÙM! Người bên ngoài lại đập cửa lần nữa. Dudley bị đánh thức. Nó ngơ ngác hỏi:

“Đại bác ở đâu nổ vậy?”

BOOM. They knocked again. Dudley jerked awake. “Where’s the cannon?” he said stupidly.

Đằng sau họ, cánh cửa rít ken két, ông Dursley bước ra, tay lăm lăm khẩu súng – À thì ra cái gói dài dài mà mọi người thấy ông cầm theo ra đảo là cây súng này.

There was a crash behind them and Uncle Vernon came skid- ding into the room. He was holding a rifle in his hands — now they knew what had been in the long, thin package he had brought with them.

Ông quát:

“Ai đó? Tôi cảnh cáo là tôi có súng đấy.”

“Who’s there?” he shouted. “I warn you — I’m armed!”

Yên một lúc. Rồi…

There was a pause. Then —

RRRR… RẦM!!!

SMASH!

Cánh cửa bị đấm mạnh đến nỗi nó long cả bản lề, kêu lên một tiếng điếc tai khi đổ sập xuống sàn.

The door was hit with such force that it swung clean off its hinges and with a deafening crash landed flat on the floor.

Trên ngưỡng cửa, một người khổng lồ đã đứng sẵn. Gương mặt gần như bị râu ria rậm rì và tóc tai bờm xờm che kín, nhưng sau đám râu tóc ấy, lấp láy một đôi mắt đen huyền, sáng long lanh.

A giant of a man was standing in the doorway. His face was al- most completely hidden by a long, shaggy mane of hair and a wild, tangled beard, but you could make out his eyes, glinting like black beetles under all the hair.

Lão khổng lồ khum người đi vào chòi, hơi thu mình lại. Mái tóc của lão đụng trần nhà, quét sạch đám mạng nhện trên đó. Lão cúi xuống dựng tấm cửa lên, gắn nó vô lại khung cửa một cách dễ dàng. Tiếng giông bão gầm rú bên ngoài nhờ vậy nguôi đi một chút. Bấy giờ người khách lạ mới quay lại nhìn mọi người:

“Không có trà nước gì sao? Chà! Chuyến đi thiệt là vất vả.”

The giant squeezed his way into the hut, stooping so that his head just brushed the ceiling. He bent down, picked up the door, and fitted it easily back into its frame. The noise of the storm out- side dropped a little. He turned to look at them all.

“Couldn’t make us a cup o’ tea, could yeh? It’s not been an easy journey.”

Lão lắc cái ghế dài, nơi Dudley đang co vô một góc, sợ chết khiếp.

“Dậy đi chứ, đồ bị thịt!”

He strode over to the sofa where Dudley sat frozen with fear.

“Budge up, yeh great lump,” said the stranger.

Dudley hết hồn chạy ù lại ôm mẹ, và mẹ nó thì hoảng hốt ôm chặt con núp sau lưng chồng. Lão khổng lồ nói:

“À, Harry đây rồi!”

Dudley squeaked and ran to hide behind his mother, who was crouching, terrified, behind Uncle Vernon.

“An’ here’s Harry!” said the giant.

Harry ngước nhìn lên bộ mặt lông lá hoang dã hung tợn và bắt gặp đôi mắt đen long lanh đang lấp lánh tia cười.

Harry looked up into the fierce, wild, shadowy face and saw that the beetle eyes were crinkled in a smile.

hagrid harry potter va hon da phu thuy - comicqueen312

Lão khổng lồ nói tiếp:

“Lần cuối ta gặp con, con hãy còn là một đứa bé sơ sinh. Con giống cha con lắm, nhưng đôi mắt của con thì lại giống mẹ.”

“Las’ time I saw you, you was only a baby,” said the giant. “Yeh look a lot like yer dad, but yeh’ve got yer mom’s eyes.”

Ông Dursley lên tiếng bằng giọng rè rè:

“Tôi yêu cầu ông ra khỏi nơi đây tức thì. Ông đang xâm nhập gia cư bất hợp pháp!”

Uncle Vernon made a funny rasping noise.

“I demand that you leave at once, sir!” he said. “You are break- ing and entering!”

“Ê, im dùm nghe, ông Dursley!”

Lão khổng lồ chồm qua cái ghế dài, giựt cây súng trên tay ông Dursley, bóp vặn nó thành một cục như thể nó được làm bằng cao su, rồi quăng vô góc phòng.

“Ah, shut up, Dursley, yeh great prune,” said the giant; he reached over the back of the sofa, jerked the gun out of Uncle Ver- non’s hands, bent it into a knot as easily as if it had been made of rubber, and threw it into a corner of the room.

Ông Dursley lại thốt lên những tiếng gì đó, nghe kỳ cục như tiếng chuột bị mắc bẫy.

Uncle Vernon made another funny noise, like a mouse being trodden on.

Nhưng lão khổng lồ quay lưng về phía ông bà Dursley, nói với Harry:

“Dù sao thì cũng chúc mừng con một sinh nhật vui vẻ nhé, Harry. Có chút quà cho con đây. Không chừng ta có đè mông lên nó một chút, nhưng mà mùi vị nó vẫn ngon lành.”

“Anyway — Harry,” said the giant, turning his back on the Dursleys, “a very happy birthday to yeh. Got summat fer yeh here — I mighta sat on it at some point, but it’ll taste all right.”

Lão móc từ túi áo khoác đen ra một cái hộp khá to. Harry mở hộp ra bằng những ngón tay run rẩy. Bên trong là một cái bánh sôcôla dẻo, bự, với hàng chữ Sinh nhật hạnh phúc được viết bằng kem màu xanh lá cây.

From an inside pocket of his black overcoat he pulled a slightly squashed box. Harry opened it with trembling fingers. Inside was a large, sticky chocolate cake with Happy Birthday Harry written on it in green icing.

Harry ngước nhìn người khổng lồ. Nó muốn nói cám ơn, nhưng mà lời lẽ lạc đâu mất trên quãng đường từ đáy lòng lên tới miệng. Và thay vì hai tiếng “Cám ơn”, thì là câu hỏi:

“Bác là ai?”

Harry looked up at the giant. He meant to say thank you, but the words got lost on the way to his mouth, and what he said in- stead was, “Who are you?”

Lão khổng lồ chắt lưỡi.

“Ờ, ta chưa tự giới thiệu. Ta là Rubeus Hagrid, người giữ khóa và gác sân ở Hogwarts.”

The giant chuckled.

“True, I haven’t introduced meself. Rubeus Hagrid, Keeper of Keys and Grounds at Hogwarts.”

Lão giơ ra một bàn tay khổng lồ, nắm nguyên cánh tay Harry mà lắc. Rồi xoa hai bàn tay vào nhau, lão Hagrid nói:

“Ê, có trà không? Ta không từ chối món xi-cu-la đâu, nếu có thêm chút trà.”

He held out an enormous hand and shook Harry’s whole arm.

“What about that tea then, eh?” he said, rubbing his hands together. “I’d not say no ter summat stronger if yeh’ve got it, mind.”

Lão Hagrid chợt ngó thấy mấy bao khoai tây chiên dúm dó trong lò sưởi và khịt mũi. Lão cúi xuống lò, mọi người không biết được lão đang làm gì, chỉ thấy một giây sau đó, khi lão đứng lên thì lửa bùng cháy trong lò sưởi. Ánh lửa làm cho cả cái chòi ẩm ướt bừng sáng lên và Harry cảm nhận được sự ấm áp tràn qua nó, ôm trùm lấy nó như thể nó vừa chuồi mình vô một bồn tắm nước nóng.

His eyes fell on the empty grate with the shriveled chip bags in it and he snorted. He bent down over the fireplace; they couldn’t see what he was doing but when he drew back a second later, there was a roaring fire there. It filled the whole damp hut with flickering light and Harry felt the warmth wash over him as though he’d sunk into a hot bath.

Lão khổng lồ ngồi xuống cái ghế dài. Cái ghế kêu răng rắc dưới sức nặng của lão. Từ trong túi áo khoác đen, lão lôi ra đủ thứ, một bao xúc xích, một cái que, một bình pha trà, mấy cái tách con, và một chai đựng nước màu hổ phách mà lão làm một ngụm trước rồi mới pha trà. Chỉ một lát sau là cả căn chòi thơm phức mùi xúc xích nướng.

The giant sat back down on the sofa, which sagged under his weight, and began taking all sorts of things out of the pockets of his coat: a copper kettle, a squashy package of sausages, a poker, a teapot, several chipped mugs, and a bottle of some amber liquid that he took a swig from before starting to make tea. Soon the hut was full of the sound and smell of sizzling sausage.

Trong lúc lão khổng lồ bận pha trà, nướng xúc xích, không ai dám nói năng gì cả. Nhưng khi lão bắt đầu gỡ sáu mẩu xúc xích bóng lưỡng no tròn và hơi cháy một chút ra khỏi cái que thì Dudley nhích tới gần một tí. Ông Dursley vội lạnh lùng nạt con:

“Dudley, con không được đụng vô bất cứ thứ gì lão ấy đưa.”

Nobody said a thing while the giant was working, but as he slid the first six fat, juicy, slightly burnt sausages from the poker, Dudley fidgeted a lit- tle. Uncle Vernon said sharply, “Don’t touch anything he gives you, Dudley.”

Lão khổng lồ xuýt xoa:

“Yên tâm, ông Dursley ạ, thằng con bị thịt của ông đâu cần thêm chút mỡ nào nữa.”

The giant chuckled darkly. “Yer great puddin’ of a son don’ need fattenin’ anymore, Durs- ley, don’ worry.”

Lão đưa xúc xích cho Harry. Nó đang đói cồn cào, mà trước nay chưa từng được nếm thử món nào trông ngon lành như vậy, nhưng mắt nó vẫn ngó trừng lão khổng lồ. Cuối cùng, vì thấy có vẻ không ai giải thích được thêm điều gì, nó đành nói:

“Con xin lỗi… nhưng mà con vẫn không biết bác là ai?”

He passed the sausages to Harry, who was so hungry he had never tasted anything so wonderful, but he still couldn’t take his eyes off the giant. Finally, as nobody seemed about to explain anything, he said, “I’m sorry, but I still don’t really know who you are.”

Lão khổng lồ hớp một ngụm trà rồi chùi miệng bằng mu bàn tay. Lão nói:

“Cứ gọi ta là bác Hagrid. Và như ta đã nói với con rồi đó, ta là người giữ khóa ở Hogwarts – Dĩ nhiên là rồi đây con sẽ biết hết mọi thứ về Hogwarts.”

The giant took a gulp of tea and wiped his mouth with the back of his hand.

“Call me Hagrid,” he said, “everyone does. An’ like I told yeh, I’m Keeper of Keys at Hogwarts — yeh’ll know all about Hog- warts, o’ course.”

“Dạ… con không biết…”

“Er — no,” said Harry.

Lão Hagrid có vẻ sửng sốt.

Hagrid looked shocked.

Harry vội nói:

“Con xin lỗi.”

“Sorry,” Harry said quickly.

“Xin lỗi à?”

Lão Hagrid nạt to quay sang ông bà Dursley đang co rúm lại trong góc tối.

“Chính bọn này mới phải nói xin lỗi! Ta biết con không nhận được những lá thư, nhưng ta không thể ngờ con lại không biết gì về Hogwarts. Con không bao giờ thắc mắc là ba má của con học được tất cả từ đâu à?”

“Sorry?” barked Hagrid, turning to stare at the Dursleys, who shrank back into the shadows. “It’s them as should be sorry! I knew yeh weren’t gettin’ yer letters but I never thought yeh wouldn’t even know abou’ Hogwarts, fer cryin’ out loud! Did yeh never wonder where yer parents learned it all?”

“Tất cả cái gì?”

“All what?” asked Harry.

Lão Hagrid nổi trận lôi đình, quát lên như sấm:

“TẤT CẢ CÁI GÌ Ư? Được, con chờ ta một chút.”

“ALL WHAT?” Hagrid thundered. “Now wait jus’ one second!”

Lão đứng lên, cơn giận giữ phát tiết ra dường như ngập hết căn chòi. Gia đình ông Dursley nép sát vô vách.

He had leapt to his feet. In his anger he seemed to fill the whole hut. The Dursleys were cowering against the wall.

Lão Hagrid quát vào mặt ông bà Dursley:

“Bộ ông tính nói với tôi là đứa bé này – đứa bé này đây! – không biết chút gì về mọi chuyện, phải không?”

“Do you mean ter tell me,” he growled at the Dursleys, “that this boy — this boy! — knows nothin’ abou’ — about ANYTHING?”

Harry nghĩ là chắc có sự hiểu lầm. Nó có được đi học chứ, và điểm số của nó ở trường không đến nỗi dở. Nó bèn nói:

“Con có biết chút đỉnh chứ. Con biết làm toán và mấy môn thường thức khác.”

Harry thought this was going a bit far. He had been to school, after all, and his marks weren’t bad.

“I know some things,” he said. “I can, you know, do math and stuff.”

Nhưng lão Hagrid chỉ phẩy tay nói:

“Biết về thế giới của chúng ta kìa. Ý ta nói là thế giới của con, thế giới của ta, thế giới của ba má con.”

But Hagrid simply waved his hand and said, “About our world, I mean. Your world. My world. Yer parents’ world.”

“Thế giới nào?”

“What world?”

Lão Hagrid có vẻ như sắp nổ tung ra. Và lão nổ:

“DURSLEY!”

Hagrid looked as if he was about to explode.

“DURSLEY!” he boomed.

Ông Dursley vốn đã tái mét, giờ lại lắp bắp cái gì mà nghe như “quạp quạp quẹo quẹo”. Lão Hagrid trợn mắt nhìn Harry chằm chằm. Lão nói:

“Đáng lẽ con phải biết về ba má của con. Ý ta nói họ rất nổi tiếng. Con cũng nổi tiếng.”

Uncle Vernon, who had gone very pale, whispered something that sounded like “Mimblewimble.” Hagrid stared wildly at Harry.

“But yeh must know about yer mom and dad,” he said. “I mean, they’re famous. You’re famous.

“Dạ, sao ạ? Con… ba con, má con đâu có nổi tiếng gì đâu?”

“What? My — my mom and dad weren’t famous, were they?”

Lão Hagrid lùa bàn tay vo đám tóc dầy rậm gãi sột soạt, còn đôi mắt lão thì dán chặt vô gương mặt cậu bé.

“Yeh don’ know . . . yeh don’ know . . .” Hagrid ran his fingers through his hair, fixing Harry with a bewildered stare.

“Con không biết… vậy ra con không biết, không hề biết con là gì sao?”

“Yeh don’ know what yeh are?” he said finally.

Đột nhiên ông Dursley tìm lại được tiếng nói của mình. Ông ra lệnh:

“Dừng lại! Dừng lại tại đây, thưa ngài. Tôi cấm ngài nói cho đứa bé biết đến điều gì.”

Uncle Vernon suddenly found his voice.

“Stop!” he commanded. “Stop right there, sir! I forbid you to tell the boy anything!”

Lão Hagrid quắc mắt nhìn ông Dursley giận dữ. Cho dù một người khác dũng cảm hơn ông Dursley nhiều lần cũng phải co rúm lại trước cái nhìn như vậy. Khi lão Hagrid thốt ra lời thì tiếng nói của lão đã run lên vì cơn cuồng nộ.

A braver man than Vernon Dursley would have quailed under the furious look Hagrid now gave him; when Hagrid spoke, his every syllable trembled with rage.

“Thì ra ông chưa hề nói với nó? Chưa hề cho nó biết nội dung lá thư mà cụ Dumbledore để lại cho nó? Lúc đó có ta mà! Ta thấy rõ ràng cụ Dumbledore để lại lá thư mà, ông Dursley! Vậy là bao năm nay ông bưng bít đứa nhỏ?”

“You never told him? Never told him what was in the letter Dumbledore left fer him? I was there! I saw Dumbledore leave it, Dursley! An’ you’ve kept it from him all these years?”

Harry nôn nóng hỏi:

“Bưng bít con cái gì?”

“Kept what from me?” said Harry eagerly.

Ông Dursley nổi điên lên hét:

“CHẤM DỨT! TA CẤM MI!”

“STOP! I FORBID YOU!” yelled Uncle Vernon in panic.

Bà Dursley há hốc miệng thở hổn hển vì sợ. Lão Hagrid lạnh lùng nói:

“Chà, cả hai ông bà trụng đầu mình vô nước sôi đi. Harry, con là một phù thủy.”

Aunt Petunia gave a gasp of horror.

“Ah, go boil yer heads, both of yeh,” said Hagrid. “Harry — yer a wizard.”

Sự im lặng bỗng ngự trị khắp bên trong căn chòi. Chỉ còn nghe tiếng sóng gầm và tiếng gió hú bên ngoài mà thôi.

There was silence inside the hut. Only the sea and the whistling wind could be heard.

Cuối cùng Harry há hốc miệng hỏi:

“Con là cái gì?”

“I’m a what?” gasped Harry.

“Phù thủy. Đương nhiên là phù thủy.”

Lão Hagrid ngồi xuống chiếc ghế dài, lão ngồi hơi mạnh nên chiếc ghế rền rĩ to hơn và lún thêm.

“Và là một phù thủy xịn. Ta dám nói vậy, một khi con được huấn luyện chu đáo, con sẽ là một phù thủy cao tay ấn. Là con nhà nòi của những phù thủy xịn như ba má con, thì con nhất định phải trở thành phù thủy xịn mà thôi. À, ta cho rằng đã đến lúc con phải đọc bức thư này.”

“A wizard, o’ course,” said Hagrid, sitting back down on the sofa, which groaned and sank even lower, “an’ a thumpin’ good’un, I’d say, once yeh’ve been trained up a bit. With a mum an’ dad like yours, what else would yeh be? An’ I reckon it’s abou’ time yeh read yer letter.”

Harry đưa tay nhận lá thư có phong bì vàng, địa chỉ ghi bằng mực xanh ngọc bích, đề:

Gởi Harry Potter

Sàn nhà

Chòi trên đá

Biển

Nó rút lá thư ra đọc:

Harry stretched out his hand at last to take the yellowish enve- lope, addressed in emerald green to Mr. H. Potter,

The Floor,

Hut- on-the-Rock,

The Sea.

He pulled out the letter and read:

 

TRƯỜNG PHÁP THUẬT VÀ MA THUẬT HOGWARTS

Hiệu trưởng: Albus Dumbledore

(Huân chương Merlin đệ nhất đẳng, đại phù thủy, tổng Warlock, trọng nhân tối cao, Liên đoàn phù thủy quốc tế.)

HOGWARTS SCHOOL

of WITCHCRAFT and WIZARDRY

Headmaster: Albus Dumbledore

(Order of Merlin, First Class, Grand Sorc., Chf. Warlock, Supreme Mugwump, International Confed. of Wizards )

 

Kính gởi cậu Harry Potter,

Chúng tôi làm hân hạnh thông báo cho cậu biết rằng cậu đã trúng tuyển vào trường Pháp thuật và Ma thuật Hogwarts. Xin vui lòng xem danh sách đính kèm về toàn bộ sách và trang thiết bị cần thiết.

Dear Mr. Potter,

We are pleased to inform you that you have been accepted at Hogwarts School of Witchcraft and Wizardry. Please find enclosed a list of all necessary books and equipment.

Khóa học bắt đầu vào ngày 1 tháng 9. Chúng tôi đợi cú của cậu chậm nhất là ngày 31 tháng 7.

Term begins on September 1. We await your owl by no later than July 31.

Kính thư,

Giáo sư McGonagall

Phó hiệu trưởng

McGonagall

Yours sincerely,

Minerva McGonagall,

Deputy Headmistress

Trong đầu Harry bừng lên vô vàn câu hỏi y như pháo bông, đến nỗi nó không biết hỏi câu nào trước. Mãi vài phút sau niềm hân hoan háo hức của Harry mới tạm lắng, để nó nêu một thắc mắc cụ thể:

“Đợi cú của con nghĩa là sao?”

Questions exploded inside Harry’s head like fireworks and he couldn’t decide which to ask first. After a few minutes he stam- mered, “What does it mean, they await my owl?”

Hagrid vỗ tay lên trán một cái bốp.

“A, suýt nữa ta quên mất. Gorgons Nước-đại!”

Từ trong một túi áo khác của cái áo khoác lão móc ra một con cú – cú thiệt, lông xù, còn sống nhăn – và một cuộn giấy da cùng cây viết lông ngỗng. Rồi lão thè lưỡi cặm cụi viết một lá thư mà Harry có thể đọc tất cả các chữ nằm ngược như sau:

“Gallopin’ Gorgons, that reminds me,” said Hagrid, clapping a hand to his forehead with enough force to knock over a cart horse, and from yet another pocket inside his overcoat he pulled an owl — a real, live, rather ruffled-looking owl — a long quill, and a roll of parchment. With his tongue between his teeth he scribbled a note that Harry could read upside down:

 

Kính thưa giáo sư Dumbledore,

Đã đưa thư cho Harry Potter

Mai dắt nó đi đo

Thời tiết buồn so

Mong cụ đừng lo

Hagrid

 

Dear Professor Dumbledore,

Given Harry his letter.

Taking him to buy his things tomorrow.

Weather’s horrible. Hope  you’re  well.

Hagrid

Viết xong lão Hagrid cuộn lá thư lại, đưa cho con cú ra cửa và quẳng nó vào giữa cơn bão giông mịt mùng. Xong lão Hagrid quay trở vào ngồi xuống ghế, thản nhiên như lão vừa gọi xong một cú điện thoại.

Hagrid rolled up the note, gave it to the owl, which clamped it in its beak, went to the door, and threw the owl out into the storm. Then he came back and sat down as though this was as normal as talking on the telephone.

Miệng Harry cứ há ra rồi ngậm lại.

Harry realized his mouth was open and closed it quickly.

Lão Hagrid lại vỗ trán:

“Ta đã dừng câu chuyện ở đâu nhỉ?”

Chợt lúc đó ông Dursley, tuy vẫn còn xám ngoét như tro, nhưng tức giận cực độ đã từ trong góc tối chuyển ra đứng ở chỗ có ánh lửa chiếu.

“Where was I?” said Hagrid, but at that moment, Uncle Vernon, still ashen-faced but looking very angry, moved into the fire- light.

Ông cương quyết:

“Thằng nhỏ sẽ không đi học trường đó.”

“He’s not going,” he said.

Lão Hagrid gầm gừ:

“Thiệt tình ta cũng muốn coi một Muggle bự như lão sẽ cấm cản thằng bé như thế nào?”

Hagrid grunted.

“I’d like ter see a great Muggle like you stop him,” he said.

Harry chen vào hỏi:

“Một gì bự ạ?”

“A what?” said Harry, interested.

“Một Muggle.”

Lão Hagrid giải thích.

“Đó là tên chúng ta gọi những người không có phép thuật, tức là bọn phàm nhân. Thật không may là con được nuôi lớn lên trong một gia đình Muggle điển hình nhất mà ta để mắt tới.”

“A Muggle,” said Hagrid, “it’s what we call nonmagic folk like them. An’ it’s your bad luck you grew up in a family o’ the biggest Muggles I ever laid eyes on.”

Ông Dursley nói:

“Khi nhận đứa bé về nuôi, ta đã thề là sẽ chấm dứt hết những trò tà ma quỷ thuật, ta thề sẽ trục hết tà ám ra khỏi thằng nhỏ. Cái đồ phù thuỷ!”

“We swore when we took him in we’d put a stop to that rub- bish,” said Uncle Vernon, “swore we’d stamp it out of him! Wizard indeed!”

Harry kêu lên:

Nghĩa là dượng biết từ trước? Dượng đã biết trước con là… là… phù thủy?

“You knew?” said Harry. “You knew I’m a — a wizard?”

Bà Dursley bỗng ré lên:

“Biết chứ! Tất nhiên tao biết từ trước. Mày thế nào rồi cũng giống như ba má mày. Hồi đó má mày nhận được một lá thư giống như vậy, liền bỏ nhà vô cái trường quỷ đó, để rồi mỗi mùa hè lại tha về nhà cả túi đầy nòng nọc, biến mấy cái tách trà thành chuột nhắt! Tao là người duy nhất biết tỏng má mày là cái gì – Đồ đồng bóng! Chỉ có ông bà ngoại là một điều Lily hai điều cũng Lily, lại còn tự hào có một con phù thủy trong nhà nữa chứ!”

“Knew!” shrieked Aunt Petunia suddenly. “Knew! Of course we knew! How could you not be, my dratted sister being what she was? Oh, she got a letter just like that and disappeared off to that — that school — and came home every vacation with her pockets full of frog spawn, turning teacups into rats. I was the only one who saw her for what she was — a freak! But for my mother and father, oh no, it was Lily this and Lily that, they were proud of having a witch in the family!”

Bà Dursley ngừng lại hớp hơi để lấy sức nói tiếp. Có vẻ như bà đã chờ đợi cơ hội này lâu rồi để trút ra:

“Rồi má mày gặp ba mày ở cái trường quỷ đó, ra trường thì cưới nhau, rồi đẻ ra mày, và dĩ nhiên tao biết mày cũng cùng một giuộc với ba má mày, cũng quái dị, cũng tia . Được rồi, nếu mày muốn biết tới cùng, thì tao nói luôn cho mà biết, ba má mày cứ làm ba cái trò phù thủy nên đã bị nổ tung, để cho tụi tao phải lãnh cục nợ là mày.”

She stopped to draw a deep breath and then went ranting on. It seemed she had been wanting to say all this for years.

“Then she met that Potter at school and they left and got mar- ried and had you, and of course I knew you’d be just the same, just as strange, just as — as — abnormal — and then, if you please, she went and got herself blown up and we got landed with you!”

Harry chết lặng, mặt tái dần. Khi nó bật ra được tiếng nói, nó hỏi:

“Nổ tung à? Dì từng nói với con là ba má con đã chết vì tai nạn xe cộ mà.”

Harry had gone very white. As soon as he found his voice he said, “Blown up? You told me they died in a car crash!”

“TAI NẠN XE CỘ!”

Lão Hagrid gầm lên, giận dữ nhảy xổ tới, khiến cho ông bà Dursley lùi ngay vào góc tối. Lão Hagrid gầm gừ tiếp:

“Làm sao mà một tai nạn xe cộ giết được ông bà Potter? Thật là đáng nổi điên lên! Một vụ xì-căn-đan chứ chẳng chơi! Hừ, đây: Harry Potter không được biết chút gì về câu chuyện của mình, trong khi mọi thằng nhóc trong thế giới chúng ta đều biết rõ tên tuổi nó!”

“CAR CRASH!” roared Hagrid, jumping up so angrily that the Dursleys scuttled back to their corner. “How could a car crash kill Lily an’ James Potter? It’s an outrage! A scandal! Harry Potter not knowin’ his own story when every kid in our world knows his name!”

Harry khẩn thiết hỏi:

“Nhưng mà tại sao! Chuyện gì đã xảy ra?”

“But why? What happened?” Harry asked urgently.

Cơn giận dường như tắt đi trên gương mặt lão Hagrid. Bỗng nhiên lão có vẻ căng thẳng.

The anger faded from Hagrid’s face. He looked suddenly anxious.

“Ta không bao giờ ngờ tới điều này. Khi cụ Dumbledore nói là ta sẽ bị nhiều khó khăn mới tìm được con, rằng con không biết gì hết, ta vẫn không thể nghĩ ra nông nỗi này. Harry à, ta không chắc là có đủ tư cách để nói cho con biết – rồi sẽ có người nào đó làm điều này – nhưng con không thể đến Hogwarts mà lại không biết gì về gia thế và bản thân mình.”

“I never expected this,” he said, in a low, worried voice. “I had no idea, when Dumbledore told me there might be trouble gettin’ hold of yeh, how much yeh didn’t know. Ah, Harry, I don’ know if I’m the right person ter tell yeh — but someone’s gotta — yeh can’t go off ter Hogwarts not knowin’.”

Lão quẳng một cái nhìn căm ghét vào ông bà Dursley.

He threw a dirty look at the Dursleys.

“Thôi được, tốt nhất là ta nói cho con những gì ta biết. Nhưng mà ta không thể nói cho con hết mọi thứ, đó là một bí mật ghê gớm, nhiều phần trong câu chuyện…”

“Well, it’s best yeh know as much as I can tell yeh — mind, I can’t tell yeh everythin’, it’s a great myst’ry, parts of it ”

Lão Hagrid ngừng lại, ngồi xuống ghế, đăm đăm nhìn vào ngọn lửa vài giây, rồi nói:

“Theo ta, chuyện bắt đầu từ một kẻ gọi là – Ta chắc con không biết tên hắn, dù hết sức khó tin, ai ai trong thế giới chúng ta cũng đều biết…”

He sat down, stared into the fire for a few seconds, and then said, “It begins, I suppose, with — with a person called — but it’s incredible yeh don’t know his name, everyone in our world knows —”

“Ai vậy?”

“Who?”

 

“Thôi, ta không muốn nói đến cái tên đó. Không ai muốn cả.”

“Well — I don’ like sayin’ the name if I can help it. No one does.”

“Tại sao không?”

“Why not?”

“Bởi vì thiên hạ vẫn còn sợ. Chuyện này khó giải thích lắm. Đại khái là có một tên phù thủy… ác hóa. Hắn trở nên xấu xa độc ác. Càng lúc càng xấu xa độc ác. Tên hắn là…”

“Gulpin’ gargoyles, Harry, people are still scared. Blimey, this is difficult. See, there was this wizard who went . . . bad. As bad as you could go. Worse. Worse than worse. His name was ”

Lão Hagrid hạ giọng, không một lời nào được nghe thấy. Harry đề nghị:

“Hay là bác viết ra vậy.”

Hagrid gulped, but no words came out.

“Could you write it down?” Harry suggested.

“Không – Không thể đánh vần tên hắn. Thôi được, tên hắn là Voldemort.”

Lão Hagrid rùng mình ớn lạnh.

“Nah — can’t spell it. All right — Voldemort.” Hagrid shud- dered.

“Đừng bảo ta lặp lại tên hắn nữa. Cách đây hai mươi năm… hắn, tên phù thủy ác hóa này, bắt đầu rù quến đệ tử. Cũng lôi kéo được một mớ. Kẻ thì sợ, kẻ thì muốn dựa hơi để chấm mút quyền lực của hắn, bởi vì hắn quả là có nhiều phù phép. Đó là thời kỳ đen tối, Harry à. Không biết tin ai, không dám kết bạn với người lạ… toàn là chuyện hãi hùng xảy ra. Hắn trùm hết. Dĩ nhiên có người chống lại hắn. Nhưng đều bị hắn giết. Kinh hoàng. Nơi duy nhất còn an toàn là Hogwarts. Phải biết cụ Dumbledore là người mà Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy còn kiêng dè. Hắn chưa dám động tới Hogwarts, ít nhất là vào thời đó.

 “Don’ make me say it again. Anyway, this — this wizard, about twenty years ago now, started lookin’ fer followers. Got ’em, too — some were afraid, some just wanted a bit o’ his power, ’cause he was gettin’ himself power, all right. Dark days, Harry. Didn’t know who ter trust, didn’t dare get friendly with strange wizards or witches . . . terrible things happened. He was takin’ over. ’Course, some stood up to him — an’ he killed ’em. Horribly. One o’ the only safe places left was Hogwarts. Reckon Dumbledore’s the only one You-Know-Who was afraid of. Didn’t dare try takin’ the school, not jus’ then, anyway.

“Bây giờ ta nói tới ba má của con. Họ là những phù thủy tử tế giỏi giang mà ta từng được biết. Ba con giỏi nhất trong đám nam sinh và má con thì đứng đầu đám nữ sinh. Điều bí mật là tại sao Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy không rù quến được ba má con. Ta cho là vì ba má con rất gần gũi và thân thiết với cụ Dumbledore nên không muốn dính dáng gì tới phe Hắc Ám.

“Now, yer mum an’ dad were as good a witch an’ wizard as I ever knew. Head boy an’ girl at Hogwarts in their day! Suppose the mys- t’ry is why You-Know-Who never tried to get ’em on his side be- fore . . . probably knew they were too close ter Dumbledore ter want anythin’ ter do with the Dark Side.

“Có thể Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy muốn đe dọa…, có thể hắn muốn gạt bỏ trở ngại trên đường đi của hắn. Không ai biết chính xác, chỉ biết cuối cùng hắn đã đến làng của con vào đêm Hội Ma cách đây mười năm. Hồi đó con còn nằm nôi. Hắn đến nhà con và… và…”

“Maybe he thought he could persuade ’em . . . maybe he just wanted ’em outta the way. All anyone knows is, he turned up in the village where you was all living, on Halloween ten years ago. You was just a year old. He came ter yer house an’ — an’ —”

Lão Hagrid bỗng rút ra một cái khăn tay nhăn nheo dơ hầy để hỉ mũi nghe rột một cái thật to.

Hagrid suddenly pulled out a very dirty, spotted handkerchief and blew his nose with a sound like a foghorn.

Lão nói:

“Xin lỗi. Chuyện thương tâm quá. Ta quen biết ba má con, những người tử tế hiền lương, những người mà con không bao giờ tìm lại được…”

“Sorry,” he said. “But it’s that sad — knew yer mum an’ dad, an’ nicer people yeh couldn’t find — anyway . . .

Lão sụt sịt rồi tiếp tục nói:

“Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã giết họ và – đây mới là bí mật của câu chuyện này – hắn toan giết cả con. Hắn muốn nhổ cỏ tận gốc, hay chẳng qua hắn đang cơn hứng giết người, ta không rõ, nhưng hắn đã cố giết con mà không được. Chắc con đâu biết sự tích cái tia chớp trên trán con hả? Đó không phải là một vết thẹo bình thường. Đó chính là vết tích Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã để lại khi mà tất cả quyền phép và thần chú của hắn vô hiệu đối với con. Hắn giết được cả ba má con, nhưng đối với con thì hắn không giết được. Chính vì vậy mà con nổi tiếng đó Harry. Chưa từng có người nào bị hắn kết án mà không chết, trừ con. Những phù thủy giỏi nhất của thời đại như McKinnon, Bones, Prewetts… mà còn chết dưới tay hắn. Vậy mà con, một đứa bé thơ, vẫn sống.”

“You-Know-Who killed ’em. An’ then — an’ this is the real myst’ry of the thing — he tried to kill you, too. Wanted ter make a clean job of it, I suppose, or maybe he just liked killin’ by then. But he couldn’t do it. Never wondered how you got that mark on yer forehead? That was no ordinary cut. That’s what yeh get when a powerful, evil curse touches yeh — took care of yer mum an’ dad an’ yer house, even — but it didn’t work on you, an’ that’s why yer famous, Harry. No one ever lived after he decided ter kill ’em, no one except you, an’ he’d killed some o’ the best witches an’ wizards of the age — the McKinnons, the Bones, the Prewetts — an’ you was only a baby, an’ you lived.”

Trong trí nhớ Harry bỗng nháng lên một điều gì đau đớn lắm. Lão Hagrid càng kể, Harry càng nhìn thấy rõ tia sáng xanh lè chói lòa, càng nhớ rõ hơn – và lần đầu tiên trong đời, Harry nhớ ra một điều khác: đó là một giọng cười the thé ác độc, lạnh lùng.

Lão Hagrid buồn bã nhìn Harry.

Something very painful was going on in Harry’s mind. As Ha- grid’s story came to a close, he saw again the blinding flash of green light, more clearly than he had ever remembered it before — and he remembered something else, for the first time in his life: a high, cold, cruel laugh.

“Ta đã vâng lệnh cụ Dumbledore đem con ra khỏi ngôi nhà bị tiêu hủy, đem con đến chỗ bọn Muggle này…”

Hagrid was watching him sadly.

“Took yeh from the ruined house myself, on Dumbledore’s or- ders. Brought yeh ter this lot . . .”

Ông Dursley chép miệng:

“Chuyện lảm nhảm!”

Harry giật mình nhảy bắn lên. Nó hầu như quên béng gia đình Dursley vẫn còn trong chòi. Ông Dursley chắc là đã lấy lại được lòng can đảm, ổng đang nhìn trừng trừng Harry và hai bàn tay thì nắm chặt.

“Load of old tosh,” said Uncle Vernon. Harry jumped; he had almost forgotten that the Dursleys were there. Uncle Vernon cer- tainly seemed to have got back his courage. He was glaring at Ha- grid and his fists were clenched.

Ông nói:

“Bây giờ thì nghe đây, thằng nhóc. Tao chấp nhận là có những chuyện lạ lùng về mày, nhưng có lẽ gieo gió gặt bão mà thôi. Tất cả những chuyện về ba má mày, những đồ quái quỷ, hừ, theo tao, thế giới nào không có họ thì chỉ có tốt đẹp hơn mà thôi. Nhập nhằng với bọn tà ma yêu thuật thì rồi cũng kết thúc y như tao đã nói thôi…”

“Now, you listen here, boy,” he snarled, “I accept there’s some- thing strange about you, probably nothing a good beating wouldn’t have cured — and as for all this about your parents, well, they were weirdos, no denying it, and the world’s better off without them in my opinion — asked for all they got, getting mixed up with these wizarding types — just what I expected, always knew they’d come to a sticky end —”

Ngay lúc đó, lão Hagrid nhảy ra khỏi cái ghế dài, rút ra từ bên trong chiếc áo khoác một cây dù. Lão Hagrid chĩa mũi dù vào ông Dursley như thể đó là một thanh gươm. Lão nói:

“Ta cảnh báo ông, Dursley – Ta cảnh báo ông, chỉ nói thêm một tiếng nữa là…”

But at that moment, Hagrid leapt from the sofa and drew a bat- tered pink umbrella from inside his coat. Pointing this at Uncle Vernon like a sword, he said, “I’m warning you, Dursley — I’m warning you — one more word . . .”

Trước hiểm họa bị một lão khổng lồ đầy lông lá đâm bằng mũi dù, ông Dursley đành để dũng khí của mình xẹp xuống. Ông lại dán sát mình vô tấm vách ván.

In danger of being speared on the end of an umbrella by a bearded giant, Uncle Vernon’s courage failed again; he flattened himself against the wall and fell silent.

“Vậy có phải tốt hơn không?”

Lão Hagrid lầu bầu, hơi thở nặng nhọc, buông người ngồi xuống chiếc ghế dài. Lần này thì chiếc ghế hoàn toàn sụm bà chè.

“That’s better,” said Hagrid, breathing heavily and sitting back down on the sofa, which this time sagged right down to the floor.

Harry, lúc ấy vẫn còn một trăm điều thắc mắc, đã vọt miệng nêu lên một câu hỏi quan trọng nhất:

“Nhưng còn lão Vol…, ý quên, Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, chuyện gì đã xảy ra cho hắn?”

Harry, meanwhile, still had questions to ask, hundreds of them.

“But what happened to Vol-, sorry — I mean, You-Know-Who?”

“Câu hỏi hay đó Harry. Biến mất. Tiêu tan. Đúng vào cái đêm mà hắn giết con không được đó, hắn biến luôn. Điều này càng làm cho con nổi tiếng thêm. Hắn biến đi – đó là điều bí mật lớn nhất. Con hiểu chứ? Lúc đó hắn đang ngày càng hùng mạnh. Mắc gì hắn phải bỏ đi.

“Good question, Harry. Disappeared. Vanished. Same night he tried ter kill you. Makes yeh even more famous. That’s the biggest myst’ry, see . . . he was gettin’ more an’ more powerful — why’d he go?

“Một số người cho là hắn đã chết. Ta cho là hắn đã bị tẩu hỏa nhập ma. Ai biết hắn có còn đủ chất người để chết hay không? Một số người cho là hắn vẫn còn đâu đó, luyện lại phù phép chờ thời cơ. Nhưng ta không tin. Người từng theo phe hắn bây giờ đã ngã về phe ta, một số đã bừng tỉnh cơn mê, hắn có quay lại thì người ta cũng không thèm theo hắn nữa.

“Some say he died. Codswallop, in my opinion. Dunno if he had enough human left in him to die. Some say he’s still out there, bidin’ his time, like, but I don’ believe it. People who was on his side came back ter ours. Some of ’em came outta kinda trances. Don’ reckon they could’ve done if he was comin’ back.

“Hầu hết bọn ta cho rằng hắn vẫn còn đâu đó, nhưng có lẽ đã mất hết quyền phép. Hắn hết xí quách rồi. Chính phép lạ của con đã chấm dứt đời hắn, Harry ạ. Có điều gì đó đã xảy ra vào đêm đó mà hắn không thể nào ứng phó nổi. Ta không biết điều gì. Không ai biết cả. Nhưng chắc chắn là cái điều làm tiêu biến Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy có liên quan đến con.”

“Most of us reckon he’s still out there somewhere but lost his powers. Too weak to carry on. ’Cause somethin’ about you finished him, Harry. There was somethin’ goin’ on that night he hadn’t counted on — I dunno what it was, no one does — but somethin’ about you stumped him, all right.”

Lão Hagrid nhìn Harry bằng ánh mắt ấm áp và đầy kính trọng, nhưng Harry thay vì cảm thấy vui sướng hay tự hào, lại đâm nghi ngờ có gì nhầm lẫn trong chuyện này đây. Phù thủy? Nó ư? Làm sao có thể được? Nó đã sống trong gia đình Dursley từ hồi nào đến giờ, bị Dudley chế giễu nhục mạ, bị ông bà Dursley hành hạ đày ải; nếu mà nó có phép lạ thì tại sao họ chưa bị biến thành cóc nhái mỗi lần họ nhốt Harry vô phòng xép dưới gầm cầu thang? Nếu nó từng khiến lão phù thủy hung ác nhất thế giới bị đại bại, thì làm sao mà Dudley có thể đá nó lăn lóc trên sân banh được?

Hagrid looked at Harry with warmth and respect blazing in his eyes, but Harry, instead of feeling pleased and proud, felt quite sure there had been a horrible mistake. A wizard? Him? How could he possibly be? He’d spent his life being clouted by Dudley, and bul- lied by Aunt Petunia and Uncle Vernon; if he was really a wizard, why hadn’t they been turned into warty toads every time they’d tried to lock him in his cupboard? If he’d once defeated the great- est sorcerer in the world, how come Dudley had always been able to kick him around like a football?

Harry bình tĩnh nói:

“Bác Hagrid à, con chắc là bác đã nhầm lẫn, con không tin con có thể là một phù thủy được.”

“Hagrid,” he said quietly, “I think you must have made a mis- take. I don’t think I can be a wizard.”

Lão Hagrid ngạc nhiên xuýt xoa:

“Không phải là phù thủy hả? Con chưa từng làm ra phép lạ nào khi con nổi giận hay sợ hãi sao?”

To his surprise, Hagrid chuckled.

“Not a wizard, eh? Never made things happen when you was scared or angry?”

Harry ngó chăm chăm ngọn lửa. Bây giờ nó bắt đầu suy nghĩ về chuyện này… Mọi chuyện rắc rối từng xảy ra khiến cho dì dượng nó nổi cơn tam bành đều xảy ra vào những lúc nó giận quá hay sợ quá. Khi bị băng của Dudley rượt đuổi gần quá, bỗng nhiên nó thấy mình bức xa chúng… Lúc quá sợ phải đi đến trường với cái đầu trọc lóc buồn cười, tóc nó bỗng mọc dài trong một đêm… Và lần cuối cùng Dudley kiếm chuyện đánh nó thì bị dần cho một trận te tua mà không hề có ý thức mình đã hành động ra sao. Còn con rắn Boa Constrictor, chẳng lẽ là do chính nó thả ra ư?

Harry looked into the fire. Now he came to think about it . . . every odd thing that had ever made his aunt and uncle furious with him had happened when he, Harry, had been upset or angry . . . chased by Dudley’s gang, he had somehow found himself out of their reach . . . dreading going to school with that ridiculous hair- cut, he’d managed to make it grow back . . . and the very last time Dudley had hit him, hadn’t he got his revenge, without even realiz- ing he was doing it? Hadn’t he set a boa constrictor on  him?

Harry nhìn lại lão Hagrid, mỉm cười và nhận lại được tia vui mừng tán thưởng trong mắt lão.

Harry looked back at Hagrid, smiling, and saw that Hagrid was positively beaming at him.

“Thấy chưa? Harry Potter, để rồi con xem, con không chỉ là một phù thủy, mà con sẽ nổi tiếng ngay ở trường Hogwarts.”

“See?” said Hagrid. “Harry Potter, not a wizard — you wait, you’ll be right famous at Hogwarts.”

Ông Dursley không chấp nhận thua mà không chiến đấu đến phút cuối cùng. Ông rít lên:

“Ta đã nói là nó sẽ không đi học trường đó. Nó sẽ nhập học trường Tường Đá, như vậy là tử tế lắm rồi. Ta đã đọc những lá thư và tất cả những thứ nhảm nhí nó cần có để theo học trường quỷ thuật đó, nào là sách Thần chú, cây đũa phép, và…”

But Uncle Vernon wasn’t going to give in without a fight.

“Haven’t I told you he’s not going?” he hissed. “He’s going to Stonewall High and he’ll be grateful for it. I’ve read those let- ters and he needs all sorts of rubbish — spell books and wands and —”

Lão Hagrid gầm gừ:

“Nếu Harry muốn, thì một Muggle bự như ông cũng không thể cấm cản được nó. Chà, cấm đứa con trai của nhà Potter đi học ở Hogwarts! Có điên không đó? Nó mới sanh ra là được ghi danh vào trường đó rồi. Nó sẽ vào học trường pháp thuật và ma thuật xịn nhất thế giới. Sau bảy năm học ở đó nó sẽ thành người mà bây giờ không ai hình dung nổi đâu. Ở đó nó sẽ học chung với những đứa trẻ cùng loại với nó và sẽ được chăm sóc bởi vị hiệu trưởng vĩ đại nhất mà Hogwarts từng có, cụ Albus Dumbledore…”

“If he wants ter go, a great Muggle like you won’t stop him,” growled Hagrid. “Stop Lily an’ James Potter’s son goin’ ter Hog- warts! Yer mad. His name’s been down ever since he was born. He’s off ter the finest school of witchcraft and wizardry in the world. Seven years there and he won’t know himself. He’ll be with young- sters of his own sort, fer a change, an’ he’ll be under the greatest headmaster Hogwarts ever had, Albus Dumbled—”

Ông Dursley kêu to:

“TA SẼ KHÔNG TRẢ ĐỒNG XU NÀO CHO LÃO NGỐC ẤY DẠY THẰNG NHỎ NHỮNG TRÒ QUỶ QUÁI!”

“I AM NOT PAYING FOR SOME CRACKPOT OLD FOOL TO TEACH HIM MAGIC TRICKS!” yelled Uncle Vernon.

Lão Hagrid bèn gầm lên như sấm nổ đồng thời múa tít cây dù trên đầu ông Dursley.

“ĐỪNG BAO GIỜ… XÚC PHẠM… ALBUS DUMBLEDORE… TRƯỚC… MẶT… TA!”

But he had finally gone too far. Hagrid seized his umbrella and whirled it over his head, “NEVER —” he thundered, “— IN- SULT — ALBUS — DUMBLEDORE — IN —  FRONT —  OF — ME!”

Lão thu cây dù từ trên không xuống, chĩa mũi dù vào Dudley. Một tia sáng màu tím nhá lên, cùng lúc vang lên một âm thanh éc éc nghe như tiếng pháo xì. Và chỉ một giây sau, Dudley nhảy tưng tưng tại chỗ, hai tay ôm bụng mỡ, rên la với vẻ đau đớn lắm. Khi Dudley quay lưng lại, Harry thấy một cái đuôi heo xoăn tít thò ra khỏi đũng quần Dudley.

He brought the umbrella swishing down through the air to point at Dudley — there was a flash of violet light, a sound like a firecracker, a sharp squeal, and the next second, Dudley was danc- ing on the spot with his hands clasped over his fat bottom, howling in pain. When he turned his back on them, Harry saw a curly pig’s tail poking through a hole in his trousers.

Ông Dursley hét tướng lên, lôi bà vợ cùng cậu quý tử sang phòng bên, quăng một cái nhìn ghê tởm vào lão Hagrid, rồi đóng sầm cánh cửa lại.

Uncle Vernon roared. Pulling Aunt Petunia and Dudley into the other room, he cast one last terrified look at Hagrid and slammed the door behind them.

Lão Hagrid ngó xuống cây dù của lão, vuốt râu rầu rĩ nói:

“Lẽ ra ta không nên nổi giận. Nhưng dù sao thì phép thuật cũng không linh nghiệm. Ý ta định biến thằng đó thành heo, nhưng ta thấy nó vốn đã không khác heo mấy nên chẳng còn chỗ cho phép thuật của ta phát tác.”

Hagrid looked down at his umbrella and stroked his beard.

“Shouldn’ta lost me temper,” he said ruefully, “but it didn’t work anyway. Meant ter turn him into a pig, but I suppose he was so much like a pig anyway there wasn’t much left ter do.”

Đôi mắt lão dưới đôi mày rậm né tránh nhìn thẳng vào Harry. Lão tằng hắng như sắp thương nghị điều gì quan trọng:

“Con đừng nói cho bất kỳ ai ở Hogwarts biết chuyện này nhé, ta biết ơn con lắm. Ta… ờ… ta không được phép sử dụng phép thuật, nói nghiêm túc đấy. Ta chỉ được làm một tí xíu khi tìm con để trao thư và sắm sửa cho con. Vì vậy mà ta khoái làm nhiệm vụ này lắm.”

He cast a sideways look at Harry under his bushy eyebrows. “Be grateful if yeh didn’t mention that ter anyone at Hogwarts,” he said. “I’m — er — not supposed ter do magic, strictly speakin’. I was allowed ter do a bit ter follow yeh an’ get yer letters to yeh an’ stuff — one o’ the reasons I was so keen ter take on the job —”

Harry hỏi:

“Tại sao bác không được phép làm phép thuật?”

“Why aren’t you supposed to do magic?” asked Harry.

“Ờ… Ta cũng từng là học sinh ở Hogwarts chứ chẳng chơi, nhưng mà ta… ờ… ta nói thiệt cho con biết, ta bị đuổi học, năm thứ ba. Họ bẻ gãy cây gậy phép của ta. Nhưng cụ Dumbledore lưu ta lại làm người giữ khóa. Cụ Dumbledore thiệt là người vĩ đại.”

“Oh, well — I was at Hogwarts meself but I — er — got ex- pelled, ter tell yeh the truth. In me third year. They snapped me wand in half an’ everything. But Dumbledore let me stay on as gamekeeper. Great man, Dumbledore.”

“Tại sao bác bị đuổi?”

“Why were you expelled?”

“Khuya dữ rồi nghen. Mai còn nhiều chuyện phải làm lắm, nào là dắt con xuống phố sắm sửa sách vở đồng phục và đủ mọi thứ nữa.”

“It’s gettin’ late and we’ve got lots ter do tomorrow,” said Hagrid loudly. “Gotta get up ter town, get all yer books an’ that.”

Lão cởi chiếc áo khoác đen dày thảy cho Harry:

“Con chui vào đó mà ngủ. Nó hơi sột soạt một tí nhưng không sao. Ta đoán chừng trong túi áo vẫn còn hai con chuột nhắt.”

He took off his thick black coat and threw it to Harry.

“You can kip under that,” he said. “Don’ mind if it wriggles a bit, I think I still got a couple o’ dormice in one o’ the pockets.”

Chapter 3                                                                                                   Chapter 5

🙏 Loving the content – Support me with a Coffee or a Cupcake

support comicqueen312.com

Paypal: https://www.paypal.com/paypalme/comicqueen?country.x=VN&locale.x=en_US

Leave a Reply